← Quay lại trang sách

Chương 1418 Nói chuyện trước lúc lâm chung

Một bóng người mặc áo bào đen, thân hình khôi ngô, lưng đeo một thanh trường kiếm bình thường, đột ngột xuất hiện trong Truyền Tống trận.

Người này chính là Lưu Ngọc.

Truyền tống về tông môn, dưới rất nhiều sự chú ý của đệ tử cấp thấp, hắn đã hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh bay lên trời, bay về hướng Thanh Dương phong.

Lúc này hắn đã khôi phục lại diện mạo ban đầu.

“Công tử, trong khoảng thời gian người không có ở đây, Nghiêm trưởng lão đã từng đến bái phỏng mấy lần.”

“Nghiêm trưởng lão luôn không thấy công tử trở về, nên đã để lại tin tức rồi rời đi.”

“Nghiêm trưởng lão hẹn công tử ở Thanh Tú phong, mời công tử đi đến đó một chuyến, thái độ dường như vô cùng gấp gáp.”

Văn Thải Y hồi báo xong thì cũng không chắc chắn lắm, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy biểu cảm gấp gáp trên mặt của Kim Đan trưởng lão.

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện thú triều?

Lưu Ngọc vừa trở về tông môn, còn chưa kịp uống một ngụm Linh trà đã nhận được tin tức của Văn Thải Y.

Nghe vậy, hắn lập tức nhíu mày.

Vừa trở lại động phủ đã gặp phải chuyện như vậy, tâm trạng thật sự là không tốt lắm.

Chẳng qua dựa theo miêu tả, chắc chắn đây là chuyện vô cùng quan trọng, cho nên Nghiêm trưởng lão mới nhiều lần tới cửa như thế.

Văn Thải Y chỉ là sợ bỏ sót chuyện lớn nên mới vội vã bẩm báo, đương nhiên Lưu Ngọc sẽ không giận chó đánh mèo.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Ngay lập tức, trong lòng Lưu Ngọc hiện ra rất nhiều suy nghĩ.

Thú triều? Kế hoạch Trường An?

Hay vẫn là hai mạch lục đục với nhau?

Chẳng qua từ khi thú triều bộc phát đến nay, dưới sự trấn áp của Thiên Phong lão tổ, sự tính toán giữa ba mạch ngược lại đã ít đi rất nhiều, hẳn là không có vấn đề gì.

Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, trái lo phải nghĩ mãi không có kết quả, uống cạn một chén Linh trà rồi lập tức đi ra khỏi cửa.

Linh quang màu xanh lấp lánh, rất nhiều đệ tử cấp thấp sợ hãi ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh bay nhanh đi. …

Dưới sự dốc sức toàn lực bay đi, dù không dùng đến pháp bảo Hắc Phong sí thì Thanh Tú phong cũng đã nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt.

“Thanh Dương sư đệ?”

“Mau mời vào!”

Vừa tiến vào trong phạm vi bốn mươi dặm, âm thanh già nua mà uy nghiêm của Nghiêm trưởng lão đã vang lên giữa sườn núi, mời Lưu Ngọc đi vào.

Sau đó, một đạo ánh sáng màu đỏ vượt lên trên Thanh Tú phong, thẳng tắp đón người đến.

Khuôn mặt không giận tự uy, nhìn qua thần thái sáng láng, chính là Nghiêm trưởng lão!

“Nghiêm sư huynh quá khách khí.”

Đạo ánh sáng vừa dừng lại, Lưu Ngọc đã chắp tay cười nói.

Bởi vì không cố ý thu liễm Linh áp, cho nên hắn cũng không thấy kỳ quái gì khi đối phương nhận ra mình đến.

Nhưng tu sĩ Kim Đan thì hiếm khi nhàn rỗi như vậy, đồng thời tốc độ phản ứng cũng rất nhanh, có lẽ là vẫn luôn chờ đợi?

Nét mặt khách khí chào hỏi, nhưng ý niệm trong lòng Lưu Ngọc chuyển động, đợi sau khi hắn tinh tế cảm ứng khí tức của Nghiêm trưởng lão, thì trong lòng đột nhiên giật nảy mình!

Dưới Linh áp mạnh mẽ, từng tia khí tức phát tán ra lại mang theo vẻ mục nát nhè nhẹ, rõ ràng là dáng vẻ không còn sống được bao lâu nữa!

Đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, trú nhan chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng dưới thần thái sáng láng kia lại là bản chất gần đất xa trời của Nghiêm trưởng lão.

“Đây là dấu hiệu thọ nguyên sắp hết, sắp tạ thế rồi.”

Linh Giác của Lưu Ngọc rất nhạy cảm, lập tức đưa ra phán đoán chuẩn xác.

“Nghiêm sư huynh, huynh đây là…”

Nhận ra được điểm này, trên mặt hắn lộ ra vẻ nặng nề.

Nếu như đúng là sắp tạ thế, vậy lúc này dĩ nhiên Nghiêm trưởng lão đang muốn lo liệu hậu sự, tất cả cũng đã được giải thích rõ ràng.

Phàm là có hy vọng tiếp tục tấn thăng, thì phần lớn trọng tâm của tu sĩ đều sẽ đặt trên việc tu hành.

Chỉ khi nào xác định bản thân không thể tấn thăng thêm nữa, nhận rõ cũng như tiếp nhận sự thật là không thể tiếp tục tấn thăng, thì trọng tâm của họ mới dần chuyển dời, đặt trên gia tộc hoặc trên người đệ tử.

Mà trong quá trình này đều phải dồn tinh lực, cũng dễ dàng sinh ra tình cảm, các loại huyết mạch, truyền thừa đều là thứ khó dứt bỏ được trước khi tu sĩ tạ thế.

“Xem ra sư đệ đã nhận ra.”

Nghe vậy, trên khuôn mặt sang sảng của Nghiêm trưởng lão dần thu liễm nụ cười, lộ ra từng tia đắng chát nhè nhẹ.

“Có điều, lão phu đúng là sắp tạ thế rồi.”

“Năm đó khi tranh phong cùng cường địch đã bị thương tổn nguyên khí, cho dù thương thế đã khỏi hẳn nhưng cuối cùng vẫn để lại di chứng.”

“Thủ đoạn kéo dài tuổi thọ ta cũng đã dùng tới, nhưng nhiều nhất chỉ có thể kéo dài đến sáu trăm năm, lão phu thấy thế này cũng đủ hài lòng rồi.”

Người này lắc đầu, ra vẻ thoải mái, nhưng trong giọng nói vẫn có hơi âm trầm.

Thân là tu sĩ cấp cao, chân chính nhìn thấy được vẻ đẹp của thế gian này, làm gì có người nào cam tâm với việc thọ tận, tạ thế kia chứ?

Chỉ là sự thật đã bày ra trước mắt, không thể không tiếp nhận mà thôi.

“Lưu mỗ hiểu rõ.”

Lưu Ngọc thở dài một hơi, khẽ nhíu mày.

Thọ nguyên của tu sĩ Kim Đan có giới hạn tối đa là tám trăm năm, một khi đến cực hạn thì Nguyên Thần sẽ không thể thoát khỏi cảnh tiêu tán.

Quá trình này trừ phi có Linh vật nghịch thiên tham dự vào, nếu không thì không cách nào bỏ qua.

Một khi đạt đến thọ nguyên cực hạn, thì Linh vật bình thường cũng đã mất đi hiệu quả.

Chẳng qua bởi vì đủ các loại nguyên nhân, dù có dùng thủ đoạn kéo dài tuổi thọ thì đa số tu sĩ đều chỉ có thọ nguyên khoảng sáu trăm năm.

Dù sao cả đời tu sĩ đều là đấu với trời đấu với người, kiểu gì cũng bị thương thế, không nặng thì nhẹ, ảnh hưởng đến thọ nguyên.

Mà Linh vật để kéo dài tuổi thọ thì vô cùng quý giá, hơn nữa khi sử dụng lần đầu tiên thì hiệu quả rất tốt, nhưng sau đó hiệu quả sẽ càng ngày càng kém.

Nghiêm trưởng lão sống sáu, bảy trăm tuổi, nhìn chung so với tất cả tu sĩ Kim Đan thì đây cũng không thể nói là “đoản mệnh”.

“Chỉ là khi chuyện này đến thì bản thân mình cũng mất đi một chỗ dựa mạnh mẽ trong tông môn.”

Lưu Ngọc thầm nghĩ trong lòng.