Chương 1426 Hiện trạng Lưu gia
Dân chúng ven đường đều ném ra ánh mắt hâm mộ, nhìn về phía nam tử mặc hồng bào, khí vũ hiên ngang kia.
“Nghe nói Bát công tử Lưu Tú của Lưu phủ từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, là thần đồng nổi danh gần xa.”
“Lần này đậu cao trung tiến sĩ chỉ có thể nói là nằm trong dự liệu!”
Có người dân bản địa giới thiệu với khách thương bên ngoài, đều bày ra dáng vẻ vinh quang.
“Cái gì? Thần đồng?”
“Rốt cuộc Bát công tử Lưu phủ này thần kỳ thế nào?”
Có khách thương từ thành nhỏ đến đây, một lòng chỉ nghĩ đến kiếm tiền nên không quan tâm chính sự trong triều, nghe vậy lập tức thấy hứng thú không thôi.
“Bát công tử Lưu phủ này là thần đồng trời sinh, nghe nói ba tuổi đã có thể biết chín ngàn chữ, bốn tuổi đã có thể làm thơ.”
Thấy khách thương hứng thú, người dân kia cũng không thừa nước đục thả câu, thao thao bất tuyệt nói.
“Lại có thể tài giỏi đến thế ư?”
Sau khi nghe xong, khách thương hoảng sợ nói.
“Chẳng qua mặc dù Bát công tử Lưu phủ ưu tú nhưng mấy vị công tử khác ở Lưu phủ cũng không kém.”
“Đại công tử đã là quan viên Tứ phẩm.”
“Nhị công tử, Tam công tử…”
“Bây giờ một nhà Lưu phủ đã có bảy tiến sĩ, lên như diều gặp gió, tương lai sẽ rất nổi danh, gia nhập vào thế gia thượng phẩm cũng chỉ là việc nằm trong tầm tay.”
Dân chúng bản địa đắc ý, thấy biểu cảm lộ vẻ kinh hoảng của khách thương thì càng thỏa mãn, gã ta có một chất tử đang làm thợ khéo cho Lưu phủ.
Quan viên Tam phẩm trở lên đã có thể đảm nhiệm chức vị quan trọng trong triều, người mặc quan phục màu tím, cho nên bước lên một tầng cao thường mang ý nghĩ quan to lộc hậu.
“Thì ra là thế, thì ra là thế.”
Nghe xong khách thương kích động không thôi.
Nhìn thanh niên cưỡi ngựa dạo phố kia, trong mắt họ đều tràn ngập hâm mộ. …
Sau khi cưỡi ngựa dạo phố xong, đội ngũ tiến vào Lưu phủ.
Thanh niên tên Lưu Tú vừa hồi phủ lập tức đi bái kiến lão tổ tông có bối phận cao nhất hiện giờ ở Lưu gia… Lưu Tư.
Trước khi Lưu Ngọc Kết Đan đã sắp xếp, nên Lưu gia dần xuất hiện kỳ tích, sớm đã rời xa huyện thành Bình An nho nhỏ trước đó.
Lưu Dũng đã được như ý nguyện, trở thành đại tướng quân đánh đâu thắng đó trên chiến trường.
Tiếc là chiến trường đao kiếm không có mắt, chỉ hơn bốn mươi tuổi đã chết bởi cung tên bắn lạc.
Bởi vì mệnh lệnh âm thầm bảo hộ nên trước mặt bao người, nhóm tử sĩ cũng không dám ra tay.
Mà bởi vì bồi dưỡng kỹ càng, trong sáng ngoài tối truyền bá, Lưu Tư cũng đã trở thành đại tài nữ tiếng lành đồn khắp cả nước.
Tiếc là cuối cùng gặp phải tài tử phụ lòng, cả đời chưa gả.
Sau khi Lưu Dũng chết, Lưu Tư nhận lấy đại quyền của Lưu phủ, xử lý tất cả trên dưới ngay ngắn rõ ràng, đặt nền móng cho sự thịnh vượng sau này.
Sau khi hơn sáu mươi tuổi thì dần buông xuôi đại quyền, ngày thường chỉ đùa vui cùng với con cháu, loay hoay với hoa lá.
Giống như lời nói của năm đó, hai người đều thực hiện được nguyện vọng của mình.
“Hài nhi không phụ lòng sự kỳ vọng của lão tổ tông, lần này cuối cùng có thể khâm điểm trước mặt Thánh Thượng, được ghi tên vào nhất giáp tiến sĩ!”
Trong đại sảnh, vạt áo Lưu Tú quét qua, khi hành đại lễ thăm viếng thì cũng báo luôn tin vui của mình cho lão tổ tông.
“Tốt, tốt, tốt!”
Lưu Tư đã trên tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, nếp nhăn trải rộng chỉ nói ra ba chữ tốt, trên mặt cũng hiện rõ sự mừng rỡ.
Dù với thế gia cấp cao mà nói, trong tộc có người khảo trúng tiến sĩ cũng không phải là chuyện nhỏ.
Nhưng với Lưu già mà nói, cũng chỉ đáng giá tắm rửa cắm hương, nói với liệt tổ liệt tông rằng hậu bối đã làm vinh quang cửa nhà.
“Lưu phủ lại ra một tiến sĩ, việc này không thể không thông báo liệt tổ liệt tông.”
“Người đâu, thông báo các phòng, ba ngày sau cử hành tế tộc!”
“Đúng rồi, tiền mừng đã chuẩn bị xong chưa?”
Nghe nói tin vui, mặt mày Lưu Tư tràn ngập ý cười, gõ gõ quải trượng dặn dò từng việc thật tốt, sau đó lại hỏi.
“Hồi lão tổ tông, phụ thân đã chuẩn bị xong hết.”
Khi ở trước mặt trưởng bối vất vả hơn nửa đời người dù Lưu Tú có khí vũ hiên ngang, tràn đầy hăng hái cũng trở thành dáng vẻ vô cùng hiểu chuyện, mỗi một động tác đều không hề giống dạng con cháu của đại gia tộc đã quen thói ngang ngược càn rỡ.
“Như vậy à…”
Nghe nói đã sắp xếp xong xuôi, bỗng nhiên Lưu Tư có hơi mất mát, sau đó khuyên bảo một vài chuyện cần phải chú ý rồi cho Lưu Tú lui ra.
“Cố nhân từng người một qua đời, bây giờ chỉ còn mỗi một lão thân ta.”
Hạ nhân lui ra hết, một mình Lưu Tư ngồi ở trong sảnh, chẳng hiểu sao trong lòng có chút mất mát.
Bởi vì các nguyên nhân khác nhau, ở thế giới phàm nhân này, bình thường chỉ thọ trung bình bốn mươi, năm mươi.
Mười mấy tuổi thành thân, hai mươi tuổi đã làm phụ thân là chuyện bình thường.
Lưu Dũng cũng là mười lăm tuổi thành thân, mười tám tuổi đã sinh hai nam một nữ, ba mươi mấy tuổi cũng trở thành gia gia.
Mà bởi vì lúc trước có đan dược nên Lưu Tư không bệnh không tai, sống lâu trăm tuổi cũng là chuyện bình thường.
Dù đã trên tám mươi nhưng tinh thần vẫn sáng láng, không hề có chút ý tứ sắp chết gì cả.
Xem ra còn có thể sống thêm rất nhiều năm.
Nhưng vẫn có lúc, người sống lâu cũng là một loại thống khổ.
Lúc Lưu gia lên như diều gặp gió, phụ mẫu, huynh trưởng, cố nhân từng người một rời đi, tất cả đều là cảnh còn người mất.
Theo thời gian qua đi, trong lòng Lưu Tư tràn ngập mờ mịt, dường như mất đi ý nghĩa của việc sống.
Mỗi ngày chỉ có thể loay hoay với hoa cỏ, hoặc là niệm kinh tụng phật, thời gian trôi qua vô cùng dài dẵng.
Lưu Tư không biết, thời gian như thế này sẽ còn tiếp tục bao lâu.
Trong khoảng thời gian nhàm chán này, Lưu Tư sẽ thỉnh thoảng nhớ đến lúc nhỏ, mỗi lần nghĩ đến đều sẽ nhớ đến “Đại thúc thúc” thần bí xuất hiện, lại thần bí biến mất kia.
Lưu Tư vô cùng thông minh cũng đã nhận ra chút dấu vết để lại.
Từ khi Đại thúc thúc thần bí xuất hiện, Lưu gia liên tục gặp được kỳ ngộ, bắt đầu đi trên con đường phát đạt, cơ bản là không gặp phải khó khăn lớn gì.
Tất cả khó khăn đều có thể giải quyết vô cùng dễ dàng.
“Là ngươi sao?”
“Đại thúc thúc.”
Tiếng nói đã già nua vang lên lanh lảnh trong hành lang.
Ba ngày sau, trước cửa Lưu phủ lại huyên náo tiếng người.
Phàm là người có huyết mạch liên hệ với Lưu gia đều từ các nơi đến chạy đến, tham gia vào tế tộc mấy năm một lần.
Mặc dù Lưu Dũng chết trẻ, nhưng vẫn là ngựa giống chính cống, trước khi chết trên sa trường đã để lại không ít dòng dõi.