Chương 1432 Tu sĩ của bốn tông (3)
Lần này tiểu đội Sở quốc xuất phát trước sự chứng kiến và chủ trì của hai vị Chân Quân, còn ba Nguyên Anh Chân Quân của các đại tông môn còn lại đều vắng mặt.
Tuy nhiên, sự có mặt cùng lúc của hai vị tu sĩ Nguyên Anh đã là một cảnh tượng hoành tráng ngoài sức tưởng tượng đối với các tu sĩ bình thường.
“Mặc dù kế hoạch Trường An hết sức nguy hiểm, gần như cửu tử không có nhất sinh, trước đây chưa từng có ai thành công.”
“Nhưng vì nguy hiểm nên phần thưởng thu được mới ngoài sức tưởng tượng của các tu sĩ bình thường. Chỉ cần có thể liên lạc được với Đại Đường và sống sót trở về thì phần thưởng này đủ để tu sĩ đó hưởng lợi cả đời!”
“Rủi ro càng cao, phần thưởng càng lớn!”
“Đến lúc đó, dựa vào phần thưởng của liên minh, các ngươi hoàn toàn có thể lập tức ngưng kết Nguyên Anh.”
Thiên Phong lão tổ và Hợp Hoan lão ma lần lượt lên tiếng, mỗi người nói một câu, công bố phần thưởng kếch xù nếu “kế hoạch Trường An” thành công.
Bọn họ không hề nói quá chút nào, chỉ trình bày một cách thật khách quan, bởi lẽ không dễ gì mà lừa được tu sĩ Kim Đan.
Thế nhưng, không có bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào có thể phớt lờ được độ hấp dẫn của “tam bảo Ngưng Anh”.
“Sở quốc chỉ rộng chừng ấy, chắc hẳn các ngươi đã biết nhau cả rồi.”
“Muốn tìm hiểu kỹ càng hơn thì trong quá trình làm nhiệm vụ hẵng tìm hiểu. Nếu như không có chuyện gì khác thì các ngươi lên đường đi.”
Âm thanh kỳ dị của Hợp Hoan lão ma lướt ngang sườn núi vang lên lần nữa.
Lưu Ngọc đương nhiên không có chuyện gì khác, hắn nghe vậy chắp tay im lặng.
Bốn người khác cũng chắp tay im lặng.
Đã đến bước này rồi, cho dù bọn họ muốn bỏ cuộc, chắc chắn tông môn của bọn họ cũng không cho phép, huống hồ, chẳng lẽ hai vị Nguyên Anh Chân Quân này lại chỉ là vật trang trí thôi sao?
“Nếu không có chuyện gì thì các ngươi lên đường đi.”
Hợp Hoan lão ma có vẻ sốt ruột.
“Vâng, thưa tiền bối.”
Lưu Ngọc và mấy tên đồng đội nhìn nhau, gật đầu rồi đồng thanh nói.
Nói rồi, bọn họ vận chuyển pháp lực trong cơ thể, định bay vào trong nhánh núi, thông qua nhánh núi để vào Hoành Đoạn sơn mạch.
“Chờ một chút.”
“Trước khi đi, các ngươi có muốn để lại lời gì thì có thể khắc lên vách đá này.”
Lúc này, Thiên Phong lão tổ mở miệng.
Nói rồi, lão tung ra một chiêu pháp quyết bắn lên vách đá chẳng lấy gì làm đặc biệt trước mặt.
Bị pháp quyết kích phát, huyễn tượng vốn có lập tức biến mất, hiện ra vẻ ngoài thực sự của vách đá.
Nó là một vách đá đen nhánh, dài rộng chừng một trượng, trên đó có rất nhiều chữ do các tu sĩ đi trước để lại.
Chữ viết có lớn có nhỏ, đã viết hơn một nửa vách đá.
Bọn Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân nghe vậy nhìn về phía đó, lập tức tập trung quan sát.
Chữ viết trên vách đá có chữ nắn nót, chỉn chu, có chữ rồng bay phượng múa, lại cũng có chữ đẹp mắt dễ thương.
Nhưng cũng không thiếu những chữ qua quýt, nét như gà bới.
Những con chữ đơn giản truyền tải ý chí của các tu sĩ Kim Đan đi trước, mang những ý nghĩa khác nhau.
Thông qua chữ viết, căn cứ vào cảm ứng của Linh giác, những ý chí và tư duy khác nhau đập vào mắt.
Có tu sĩ coi thường chuyện sống chết, bình tĩnh đối mặt, thẳng tiến không lùi.
Có tu sĩ lại tỏ ra sợ chết, bất lực với hiện thực.
Có chữ cũ, chữ mới, rất dễ phán đoán được thời gian dựa vào độ cũ mới này.
Những chữ viết quá cũ đã mờ đi, không đọc được nữa, chắc là đã được lưu lại từ mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn năm trước!
Khi đó địa hạt của Thất Quốc Minh này còn do hai phe chính đạo, ma đạo kiểm soát.
Có một số chữ viết được lưu lại trong vòng từ một tới vài vạn năm trở lại đây.
Tuy mức độ hư hại và phong hóa khác nhau nhưng Lưu Ngọc vẫn có thể đọc và hiểu được ý nghĩa của chúng.
Cuối cùng là những chữ được lưu lại trong vòng vài ngàn năm trở lại đây, thậm chí những chữ viết “mới tinh” rất có thể chỉ mới được viết cách đây mấy chục năm.
“Cử đầu vọng nguyệt, bất kiến Trường An.”
Đây là chữ viết cũ nhất mà Lưu Ngọc nửa đọc nửa đoán ra được, miễn cưỡng có thể luận thành câu.
Chữ ký đằng sau lờ mờ ghép lại thành hai chữ lớn “Thái Bạch”.
Căn cứ vào câu này, hắn đoán vị “Thái Bạch chân nhân” này sống ở thời đại khá gần với thời điểm bị mất liên lạc với Đại Đường nên vẫn còn ngập tràn chờ mong vào Trung Vực.
“Nhân gian vô xử bất thanh sơn - Thanh Vân.”
Dựa vào chữ viết thì nó cũng đã có từ mấy vạn năm trước do một tu sĩ Kim Đan tên là “Thanh Vân chân nhân” lưu lại.
Chỉ vài chữ ngắn gọn nhưng ngập tràn quyết tâm thẳng tiến không lùi.
Thế nhưng, từ những chữ ít ỏi ấy, Lưu Ngọc lại nhận ra một điều khác.
Từ ban đầu là hoài niệm và mong mỏi, theo thời gian càng ngày càng lâu, Thiên Nam càng ngày càng xa rời với Trung Vực.
Càng về sau, càng ngày càng có ít tu sĩ hoài niệm về Đại Đường!
“Thẳng tiến không lùi” không còn là vì đại nghĩa mà là vì con đường của bản thân, vì vinh quang của tông môn.
Trong những lời ít ỏi để lại, có kín đáo có rõ ràng bộc bạch lý do bọn họ đi vào đây, những lý do này hết sức muôn màu muôn vẻ.
Nhưng xu thế chung không thể thay đổi chính là bọn họ dần dần không còn mơ ước, hoài niệm gì về Đại Đường.
Từ những lời được viết cách đây mấy vạn năm đã có rất ít tu sĩ nhắc đến Đại Đường và Trường An.
Còn những lời được viết trong vòng một vạn năm trở lại đây thì hoàn toàn không hề có bóng dáng của liễu Bá Kiều, cửa Huyền Vũ.
Những lời tu sĩ lưu lại chỉ tập trung phản ánh ý chí của bản thân, không còn mang cảm xúc hoài niệm như xưa nữa, chẳng hạn như:
“Nội tâm của con người giống như một cái cây.”
“Cây cối càng vươn mình về phía ánh sáng thì rễ của nó càng đâm sâu xuống dưới, hướng về phía bùn đất và bóng tối!”
“Huyền Dạ chân nhân.”
Từng câu từng chữ đều ngập tràn ý chí cá nhân, thể hiện cách nhìn về con đường tu tiên, thậm chí có thể nói có phần cực đoan.
Dựa vào phong cách mãnh liệt này, Lưu Ngọc đoán người này là một vị ma đạo chân nhân nào đó từ mấy vạn năm trước.
Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh.
Lưu Ngọc chỉ quan sát vách đá trong vòng thời gian tương đương với ba nhịp thở là đã thu thập được toàn bộ thông tin.
“Cạch cạch.”
Lúc này, Cao Kiếm Hàn của Tàn Nguyệt Cốc là người đầu tiên xông lên, ngón tay xuất hiện kiếm khí màu xanh lục lam dài nửa trượng khắc lên vách đá.
“Lạch cạch.”
Mảnh đá vụn rơi xuống, vách đá yếu ớt tựa như một tờ giấy trắng trước sức mạnh của kiếm khí sắc bén vô song.
“Ba triệu Kiếm Tiên trên trời có gặp ta cũng đều phải cúi đầu!”
Cuối cùng, Cao Kiếm Hàn viết câu này khiến mọi người không khỏi nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ.
Thế nhưng, Cao Kiếm Hàn chẳng hề lúng túng, viết xong thản nhiên lùi lại, tiếp tục nghịch thanh trường kiếm màu đen của mình.
“…”
Lưu Ngọc tỏ thái độ bình thường, yên lặng quan sát hắn ta rồi nhanh chóng chuyển mắt đi chỗ khác, không hề tỏ ý chế giễu hắn ta.