Chương 1542 Tiếc nuối bị thua! (2)
Thế nhưng cuối cùng thể phách Lưu Ngọc vẫn rất mạnh mẽ, chỉ vẻn vẹn một hai giây thời gian, hô hấp đã trở nên vững vàng một lần nữa.
“Ưm!”
Trong túi, tiếng rên của Trác Mộng Chân biến mất, lông mi dài rung động, giống như sắp tỉnh lại.
Cho dù vẫn còn trong mơ màng, tư duy không rõ ràng, nhưng thân là tu sĩ Kim Đan, nên cảm ứng đối với nguy cơ vẫn không có mất đi.
Cảm ứng được uy năng mạnh mẽ công kích, liên tiếp xuất hiện tại cách đó không xa, dường như nàng ở trong mơ màng cũng có cảm giác.
Có thể nhìn ra được, nữ tử này đang cố hết sức muốn thoát khỏi trạng thái mê man này.
Nhưng thương thế trên phương diện nguyên thần, không thể khôi phục dễ dàng như vậy.
Lưu Ngọc dùng thần thức quét qua, không quá quan tâm đến Trác Mộng Chân, mà nhanh chóng suy nghĩ trong lòng.
“Bốn tên yêu tu, nhìn như khí thế hùng hổ, nhưng thực tế lại không có uy hiếp quá lớn.”
“Người thật sự có thể uy hiếp được tính mạng mình, hơn nữa có thể đuổi kịp tốc độ của mình lúc này, chỉ có tam công chúa Hỏa Phượng.”
Trong lúc chạy trốn, hắn liền lóe lên ý nghĩ này, sau đó quay đầu nhìn lại theo bản năng.
Nhưng mà một giây tiếp theo, con ngươi hắn liền co rụt lại.
Chỉ thấy tại vị trí tam công chúa Hỏa Phượng đứng ngây ra trước đó, lúc này đã không có vật gì, chẳng biết thân thể đại yêu dài hai mươi trượng đã đi đâu.
“Không đúng, không tốt.”
Đúng lúc này, nội tâm Lưu Ngọc run lên, theo bản năng cảm giác được cái gì đó không đúng.
Hai mắt hắn ngưng lại kiểm tra xung quanh, thần thức cũng lập tức lan tràn ra, quét nhìn phạm vi hơn một trăm dặm, nhưng không có phát hiện ra bóng dáng tam công chúa Hỏa Phượng.
Nhìn về phía Cao Kiếm Hàn, Mộ Vân Yên chạy trốn, cũng không phát hiện ra tam công chúa Hỏa Phượng, giống như đối phương đã biến mất không còn tăm hơi vậy.
“Không thấy?”
Sau khi quét nhìn một phen, không phát hiện ra bất cứ dị thường nào, Lưu Ngọc lại càng cảm thấy có chút không đúng.
Một cỗ cảm giác nguy cơ luôn quanh quẩn trong lòng.
Hắn suy đoán, có lẽ đối phương đã sử dụng một loại độn thuật nào đó, có thể phi độn rất nhanh, hơn nữa còn có thể ẩn giấu sự tồn tại của tự thân, không bị thần thức quan sát được.
“Có lẽ là thiên phú thần thông đặc hữu của nàng.”
Lưu Ngọc suy đoán trong lòng, cho dù sử dụng năng lực của “Tôn Thần Diệu Pháp” và “U Mộng Tâm Kinh”, cũng không phát hiện được tung tích của đối phương.
Tuy không có bất kỳ chứng cứ nào có thể cho thấy đối phương đang truy đuổi chính mình.
Nhưng cảm giác nguy hiểm quanh quẩn ở trong lòng, lại làm cho hắn vô cùng chắc chắn.
Lưu Ngọc toàn lực triển khai thần thức, liên tục để ý động tĩnh xung quanh, không dám có nửa điểm thả lỏng.
“Với loại cục diện trước mắt này, bản thân cũng gặp nguy hiểm chồng chất.”
“Hay là tìm thời cơ thích hợp, thả nữ tử này xuống.”
Lưu Ngọc chú ý tới Trác Mộng Chân sắp tỉnh lại, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Chẳng biết vì sao, Lưu Ngọc luôn cảm giác được, dường như tam công chúa Hỏa Phượng chỉ theo dõi một mình hắn.
Đối với Trác Mộng Chân mà nói, tách ra với hắn sẽ không cần đối mặt một cường địch như vậy, ngược lại là một loại chuyện tốt.
Tại thời điểm Lưu Ngọc đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía sau truyền đến chấn động nhỏ bé.
Một thân ảnh đại yêu màu đỏ sẫm, mang theo khí tức hỏa thuộc tính nồng nặc đến cực điểm, đột ngột xuất hiện trên bầu trời sau lưng hắn.
Lợi trảo cứng rắn, cong vút như liêm đao thò ra, mạnh mẽ vồ về phía đầu của hắn.
Lấy sức mạnh tam giai đỉnh phong của Hỏa Phượng, nếu như một trảo này đập trúng, sợ là Lưu Ngọc không chết cũng phải trọng thương.
Nói không chừng sẽ nối tiếp bước chân con Hỏa Hùng vừa rồi.
Nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, hầu như cùng lúc nhận ra được chấn động, Lạc Nhật Kim Hồng Thương được thôi động đến mức tận cùng cũng đã đâm về phía sau.
“Vèo!”
Mũi thương đi qua, nhưng không đâm trúng bất kỳ thực thể nào.
Chuyện này mang đến cho Lưu Ngọc nguy cơ mãnh liệt, linh giác nhạy cảm cũng không cảm giác được bất kỳ sự khác thường gì, có lẽ là ảo giác được tỉ mỉ bố trí!
Nhưng thần sắc hắn không thay đổi, quyền trái bùng lên linh quang màu đỏ cam, toàn lực vung về phía sau giống như biết trước tương lai.
Tại thời điểm hắn vừa mới xoay người, ở bên cạnh cũng có thân ảnh một con Hỏa Phượng hiện lên.
Lông cánh sắc bén như đao, nhanh chóng chém về phía đầu lâu.
“Có lẽ cái này mới là chân thân!”
Lưu Ngọc hơi suy nghĩ, lực lượng tiếp cận hai triệu cân truyền vào cánh tay trái, toàn lực thi triển “Lưu Tinh Quyền”.
Hắn đã chạy ra phạm vi hơn một trăm dặm, chỉ cần kiên trì thêm một hồi nữa, là có thể sử dụng “Nhất Khí Càn Khôn Phù” bỏ chạy.
Không cần đối kháng đến cùng với tam công chúa Hỏa Phượng, hắn còn có thần thông “Khô Uy” có hiệu quả lớn có thể vận dụng, nên rất có niềm tin có thể thong dong rời đi.
“Vù!”
Sau khi nghĩ xong, một đòn rót vào cự lực này vẫn thất bại!
“Bất kể là khí tức hay yêu lực chấn động, đều không khác chân thân chút nào, thậm chí ngay cả linh giác cũng có thể lừa gạt.”
“Cuối cùng là cái thần thông quỷ dị gì!”
Sau khi thất bại lần nữa, lực cũ đi qua lực mới chưa sinh, rốt cuộc Lưu Ngọc cũng biến sắc.
Cuối cùng vào giờ phút này hắn cũng cảm nhận được, khi các đối thủ của mình đối mặt với thần thông “Khô Uy” có cảm nhận gì.
Nhưng Lưu Ngọc không kịp suy nghĩ nữa, một đám lớn hỏa vũ được hỏa diễm màu đỏ hồng quấn quanh đã từ phía dưới kéo tới.
Cố gắng một kích trọng thương hắn, khiến hắn mất đi phần lớn lực lượng phản kháng!
Linh giác lại đang cảnh báo mãnh liệt, không biết đối phương dùng bí thuật hay thần thông gì, vậy mà có thể lừa dối cả linh giác nhạy cảm của hắn.
Lưu Ngọc không xác định được, lần công kích này là thật hay giả, nhưng không thể thờ ơ không động.
Hai lần giao phong trước, đều diễn ra trong nháy mắt, bởi vì tác dụng của quán tính, nên trong lúc nhất thời hắn không cách nào thu lực về phòng ngự được.
Hắn chỉ có thể thôi động pháp bảo “Kim Ngọc Hoàn”, biến ảo ra vô số hư ảnh vòng tròn màu vàng, tạo thành một cái vách tường màu vàng chặn ở phía dưới.
Hộ thể diễm thuẫn cũng lập tức tái hiện ra, chống đỡ sau vách tường màu vàng.