← Quay lại trang sách

Chương 1562 Ta đang tìm một quyển sách gọi là Dung Trai Lục Bút Thư! (2)

Trong ánh mắt có phần vẩn đục xẹt qua sự khiếp sợ, chấn động và cả hoài nghi, cuối cùng đều biến thành khó mà tin nổi!

“Đạo hữu, Dung Trai Tùy Bút chỉ có năm bút!”

Một giây sau, khuôn mặt thanh sam lão giả mới khôi phục bình thường, trịnh trọng nói.

Dứt lời, hai người nhìn nhau mấy giây, cuối cùng đều khẽ gật đầu.

“Mời đạo hữu đi theo lão.”

Thanh sam lão giả dùng thần thức kiểm tra, xác định cuộc nói chuyện vừa rồi không bị nghe trộm, mới nhanh chóng đóng cửa, sau đó nói.

Nói xong, lão kéo một quyển sách trên giá sách, khởi động một cái cơ quan.

“Két két” “Két két…”

Sau khi âm thanh cơ quan di chuyển qua đi, trên con đường ở giữa thư phòng, xuất hiện một cái đường hầm thẳng tắp đi xuống phía dưới, bên trong cũng có ánh sáng vàng thắp sáng.

“Xin mời.”

Thanh sam lão giả nói một tiếng, trực tiếp tiến vào đường hầm.

“Ừm.”

Sau khi dùng thần thức kiểm tra, xác định không phải là cạm bẫy gì, Lưu Ngọc mới khẽ gật đầu theo sát phía sau.

“Két két…”

Sau khi hai người tiến vào, cửa vào lại truyền tới âm thanh cơ quan di động, thư phòng lại khôi phục nguyên dạng.

“Nơi này bố trí trận pháp tam giai cực phẩm, hơn nữa là trận pháp chú trọng đến thần thức, cho nên không sợ bị yêu tu phát hiện.”

“Cho dù là yêu tu tứ giai, nếu như không đứng ở khoảng cách gần cẩn thận quan sát, cũng không có khả năng phát hiện ra.”

Vừa đi, thanh sam lão giả vừa giải thích.

Lưu Ngọc gật gật đầu, thế nhưng không nói gì, chỉ yên lặng đi theo ở phía sau.

Đường hầm không quá dài, chỉ trong chốc lát hai người đã đi tới phần cuối.

Đây là một không gian vô cùng đơn sơ, không tồn tại bất kỳ dụng cụ sinh hoạt nào, nhưng mặt đất lại trưng bày rất nhiều bồ đoàn.

Không giống như là chỗ dùng để tu luyện, trái lại giống như nơi các tu sĩ bí mật tụ tập.

“Đạo hữu là …”

Sau khi hai người tới nơi, lần lượt ngồi trên bồ đoàn, thanh sam lão giả mới dò hỏi, hiển nhiên vẫn có chút không yên lòng.

“Tại hạ đến từ Thiên Nam.”

Lưu Ngọc không do dự, trầm giọng nói.

Thật vất vả mới bắt được liên lạc với tu sĩ An Nam phủ, hắn không muốn bởi vì che che giấu giấu mà sinh ra hiểu lầm, cho nên lựa chọn đi thẳng vào vấn đề.

“Không nghĩ tới, không nghĩ tới.”

“Không nghĩ tới trải qua năm tháng dài đằng đẵng như thế, vẫn còn đạo hữu Thiên Nam đến đây.”

“Có lẽ dọc theo con đường này, đạo hữu đã phải trải qua rất nhiều hiểm trở, cửu tử nhất sinh?”

Thanh sam lão giả cẩn thận đánh giá Lưu Ngọc, giọng điệu thổn thức.

“Một chút khó khăn không đáng nhắc tới, đều đã qua rồi.”

“Cùng lắm chỉ là một chút sương gió mà thôi.”

Trong lòng Lưu Ngọc hiện lên dáng vẻ Mộ Vân Yên, Cao Kiếm Hàn, Thương Lâu lão đạo, hờ hững cười, thuận miệng nói.

Nghe vậy, thanh sam lão giả trầm mặc không nói, xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch hung hiểm bực nào, lão biết rất rõ.

Trải qua mười mấy vạn năm, An Nam phủ đã từng thử vô số lần, nhưng tất cả đều thất bại.

An Nam phủ do Đại Đường “Thánh Vũ Đế” thành lập lúc khai mở Xương Nam cổ đạo.

Ý nghĩa tồn tại chính là bảo vệ cổ đạo, duy trì liên hệ chặt chẽ giữa Thiên Nam và Trung Vực.

Nhưng theo Đại Đường huỷ diệt, ý nghĩa tồn tại của Đô Hộ Phủ cũng từ từ phát sinh biến hóa, từ hưng thịnh Nam Cương, cuối cùng biến thành “Cầu sinh” .

Nhưng họ vẫn chưa hoàn toàn quên ước nguyện ban đầu, hoặc là vì nguyên nhân khác, trong mười mấy vạn năm Trương gia chấp chưởng Đô Hộ Phủ, vẫn luôn phái tu sĩ thử liên hệ.

Mãi cho đến sáu ngàn năm trước, bỗng nhiên Hỏa Phượng tộc phát động tiến công, An Nam lục châu liên tiếp thất bại, mới không thể không đình chỉ hành động.

“Đạo hữu đến thật đúng lúc, nếu như qua mười năm nữa, chỉ sợ sẽ không gặp được lão hủ.”

“Tế Nhân thư phòng này là điểm liên lạc cuối cùng của cả An Nam phủ.”

“Nhưng bởi vì thế cục bây giờ căng thẳng, lại một mực không chờ được tu sĩ đến từ Thiên Nam, nên bên trên đã quyết định xoá đi nơi này.”

“Muộn nhất mười năm sẽ xóa bỏ.”

Sau khi trầm mặc một hồi, thanh sam lão giả than thở, giọng điệu có chút phức tạp không hiểu.

“Vậy tại hạ gặp đúng thời rồi!”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng cười nói.

“Lão hủ tên là Trương Đào, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào, đến từ…”

Trương Đào cảm thán vài câu, nhớ ra không thể biến mất quá lâu, nên nghiêm túc hỏi.

“Tại hạ Cổ Thành.”

“Về phần lai lịch…”

“Sau khi mất đi liên hệ với Trung Vực thời gian dài như vậy, Thiên Nam đã xảy ra biến hóa nghiêng trời, các tông môn trước đây gần như bị huỷ diệt hết.”

“Sau khi mất đi liên hệ sư môn Cổ mỗ mới thành lập.”

Lưu Ngọc thuận miệng báo ra tên giả đã nghĩ từ trước.

Đi tới Trung Vực, khó tránh khỏi việc bị thần thông quỷ dị hoặc là nguyền rủa gì đó ảnh hưởng, nên hắn quyết định sử dụng tên giả để làm việc.

Nói xong, hắn không dùng Ẩn Linh thuật che giấu nữa, thả ra linh áp cấp Kim Đan trung kỳ.

Cảm giác được cỗ linh áp mạnh mẽ này, vẻ mặt Trương Đào vẫn như thường, không biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên gì.

Bởi vì ở trong suy nghĩ của người này, tu sĩ có thể xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, nhất định là nhân vật cấp bậc thiên kiêu. Không dễ dàng bị yêu tu bắt được, và khuất nhục trở thành tù binh.

Sau khi giới thiệu xong, không đợi Lưu Ngọc dò hỏi, Trương Đào đã chủ động giới thiệu tình huống An Nam phủ bây giờ.

“Từ khi “Thánh Vũ Đế” thiết lập An Nam phủ…”

Trong lúc vô tình, nửa khắc đồng hồ đã trôi qua.

Trương Đào vội vã nói lại một lần tất cả những chuyện từ khi Đại Đường thành lập An Nam phủ, đến khi trải qua hai triều Đại Lương, Đại Kiền, cùng với cuối cùng thất bại dưới thế công của Hỏa Phượng tộc.

Thân là tu sĩ Kim Đan, nên nhận thức của lão đối với thế cục, vượt xa tin tức lấy được khi sưu hồn tu sĩ Trúc Cơ trước đó.

Để Lưu Ngọc có một cái nhìn càng rõ ràng đối với tình thế An Nam lục châu.

Từ trong miêu tả có chứa tâm tình chủ quan mãnh liệt của lão, có thể cảm giác được Trương gia vẫn muốn khôi phục An Nam lục châu một lần nữa.

Nhưng Hỏa Phượng tộc mạnh mẽ đến mức vượt quá tưởng tượng, có thể so sánh với thế lực “Thánh địa”, trong trận đại chiến sáu ngàn năm trước kia, toàn bộ An Nam phủ bao gồm cả Trương gia đều bị trọng thương.