← Quay lại trang sách

Chương 1580 Tình cảnh nguy hiểm(2)

Một kích không trúng, hai đồng bọn đồng loạt nhìn sang Lưu Ngọc. Tuy ngoài mặt Lưu Ngọc không kinh hãi, nhưng trong lòng áp lực không nhỏ.

Chẳng qua, đối mặt tình thế nguy hiểm, nhất thời không có biện pháp nào tốt.

Hắn có “Nhất Khí Càn Khôn phù”, chính mình thì có thể nắm chắc thoát thân bình yên, nhưng Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân thì khó thoát chết.

Nếu vậy, lần hành động này…

“Còn một cách, chính là vận dụng “Phá Bại kiếm” .”

“Nhưng một khi vận dụng kiếm này, chắc chắn không thể chừa lại người sống, dù là đội hữu cũng không ngoại lệ, bằng không hậu hoạn vô cùng!”

Trong lòng Lưu Ngọc dâng trào ý niệm, Lưu Ngọc vô thức sờ sờ trường kiếm màu xám bên hông.

Nhưng còn chưa chờ hắn nghĩ kỹ, hai Hỏa Phượng đã bất chợt xuất thủ!

Chỉ thấy Hỏa Phượng mắt tím tam giai đỉnh phong và Hỏa Phượng mắt đỏ tam giai hậu kỳ thoáng phất cánh, nháy mắt đã đi tới ba, bốn dặm.

Trong không gian có vô số điểm sáng thuộc tính Hỏa chớp động, tựa như đang cung cấp tăng thêm gì đó cho hai yêu.

Tốc độ cực nhanh, vượt quá tưởng tượng!

Chỉ trong chớp mắt, cánh vỗ vài lần cũng đã cách bọn họ chỉ mười dặm.

Còn mười dặm là có thể tiếp cận ba người.

Hai yêu không chỉ có công kích pháp thuật vô cùng cường đại, cơ thể còn có thể so được tu sĩ Luyện Thể tu luyện công pháp đỉnh cấp, tương đương với tu sĩ nhân loại tu luyện đồng thời pháp thuật và thể chất.

Nếu bị gần người, hậu quả khôn lường!

“Dù là Tam công chúa Hỏa Phượng gặp trước kia cũng không sánh được tốc độ này, rõ ràng tình huống không quá bình thường.”

“Chẳng lẽ dị tượng trong không gian thật ra là thần thông nào đó, tăng thêm tốc độ cho hai yêu?”

“Thế nên vốn dĩ hai yêu chậm chạp không hiện thân, mắt lạnh nhìn Hỏa Tước chết đi thực ra là vì đang thi triển thần thông à?”

Đáy lòng Lưu Ngọc hiện lên suy đoán, động tác không chậm chút nào.

Hắn hơi ngả vai trái ra sau, tay phải đánh ra một chưởng cách không, giây lát phóng xạ ra vô số dải sáng màu xanh lá kéo thẳng tới phía hai Hỏa Phượng.

Trên Kim Đan màu xanh lá trong đan điền, một vàng tám bạc tổng cộng chín đạo đều hơi sáng lên, thuận thế thi triển thần thông bản mạng.

Khô Uy!

Nghiêm chỉnh mà nói, tam giai đỉnh phong cũng thuộc về tam giai hậu kỳ, chỉ cao hơn Lưu Ngọc một tiểu cảnh giới mà thôi.

Thế nên thần thông “Khô Uy” cũng có thể suy yếu một thành đến một thành rưỡi thực lực hai yêu từ ba phương diện tinh, khí, thần.

Dưới ánh sáng màu xanh lá chói lòa, một lực lượng không thể hiểu được lan tràn mà tới, uy thế và tốc độ của hai Hỏa Phượng giảm xuống một phần nhỏ bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Thần thông “Khô Uy” cũng không cho người ta thất vọng!

Nhưng bởi vì huyết mạch Hỏa Phượng cường đại, dù thực lực có phần suy yếu nhưng chỉ cần giao chiến gần người thì Quách Phá Vân và Trác Mộng Chân cũng chưa chắc đã ứng phó được.

Đánh giáp lá cà là nguy hiểm nhất, một hiệp là có thể xuất hiện thương vong giữa hai người các nàng.

Vì vậy, Lưu Ngọc không định nương tay nửa phần.

Ngay khi hắn kích phát thần thông “Khô Uy”, tay trái đã lập tức sờ xuống bên hông, cởi túi Linh thú.

Vảy thú lóe ra ánh sáng kim loại, màu da xanh nhạt, đầu lập thể dữ tợn, bụng còn có hai cục bướu nhô ra.

“Grào!”

Theo một tiếng thú rống vang lên, Linh thú Tiểu Thanh nháy mắt xuất hiện, bay tới bảo vệ Trác Mộng Chân.

Tiểu Thanh đã bước lên đường hóa Giao, tuy huyết mạch so ra kém Hỏa Phượng, nhưng mạnh hơn yêu tu tam giai sơ kỳ thông thường không chỉ một chút.

Hai người một yêu hợp lực mới có thể chống đỡ công kích vòng đầu tiên.

“Cả phương diện Luyện Thể và Luyện Khí đều bị vây trong hoàn cảnh xấu triệt để.”

“Nhưng phương diện luyện thần khó khăn nhất thì chưa chắc.”

“Chỉ là không biết hai Hỏa Phượng trước mắt có giống Tam công chúa Hỏa Phượng, có thủ đoạn trên phương diện thần thức hay không?”

Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn Hỏa Phượng đột kích, đáy lòng không ngừng suy nghĩ.

Ba mặt “Hộ Thể Diễm Thuẫn” vờn quanh thân hắn, linh quang màu xanh thẫm lưu chuyển ngoài thân. Hắn nắm trường thương màu vàng trong tay, lăng không mà đứng.

Uy thế quanh thân bị kéo lên tới đỉnh phong cảnh giới hiện tại, sẵn sàng nghênh chiến.

“Kéc!”

Hai Hỏa Phượng rít dài theo thói quen, đã tiến vào phạm vi ba dặm ngay khi Lưu Ngọc thả Tiểu Thanh ra tới.

Với hai yêu mà nói, chút cự ly này chỉ cần một lần đập cánh, còn chẳng tốn đến bán thuấn.

Không biết có phải do Lưu Ngọc biểu hiện xuất sắc khi chém giết Hỏa Tước hay không, Hỏa Phượng mắt tím tam giai đỉnh phong coi Lưu Ngọc thành mục tiêu hàng đầu, lao thẳng tắp xuống.

Mà Hỏa Phượng mắt đỏ tam giai hậu kỳ thì phóng về phía Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân và Tiểu Thanh, dù một mình khó địch đám đông cũng không khiến nó kiêng dè chút nào.

Mỗi hành động đều cực kỳ cường thế.

“Phù phù!”

Ngay lúc rít lên, Hỏa Phượng mắt tím há mỏ chim, phun ra một loạt hỏa diễm đỏ tím.

Người còn chưa tới, hỏa diễm đã tới trước một bước.

Đối mặt thế tiến công như vậy, Lưu Ngọc không hề hoảng loạn, bình tĩnh không gợn sóng.

Tuy rằng thực lực của Hỏa Phượng mắt tím cường đại, cảnh giới cũng đã là tam giai đỉnh phong, nhưng tính ra thì còn hơi kém so với Tam công chúa Hỏa Phượng mà hắn từng giao thủ.

“Phừng!”

Thời khắc mấu chốt, tay trái hắn bốc lên Thanh Dương Ma Hỏa đã tấn chức nhị phẩm.

Đón ánh lửa bập bùng, nháy mắt hóa thành một biển lửa trải rộng thiêu đốt hừng hực mười mấy trượng trước người, phun ra hỏa diễm đỏ thẫm đón đánh Hỏa Phượng mắt tím.

“Hừng hực.”

Hai loại hỏa diễm đan vào lẫn nhau, kịch liệt va chạm, thiêu đốt đối địch, giao hòa khó phân.

Tuy loại lửa đỏ sẫm này không phải linh hỏa, nhưng với huyết mạch được trời ưu ái của Hỏa Phượng thì uy năng hoàn toàn không thua Thanh Dương Ma Hỏa đã tấn chức hạ phẩm, chỉ hơi kém cạnh chút xíu.

“Đúng là huyết mạch được trời ưu ái.”

“Xem ra cách nói “sinh ra đã thần thánh” cũng không phải nói ngoa.”

Đối với loại kết quả này, Lưu Ngọc cũng không ngoài ý muốn.

Mà ngay khi hai loại hỏa diễm va chạm, Hỏa Phượng mắt tím đã tới gần trong phạm vi nửa dặm, lực lượng áp bách mười chín trượng cực khủng bố áp bách yêu khu, ầm ầm kéo tới.

Móng vuốt sắc bén dưới hai chân nó lóe lên tia sáng màu tím nhạt bao ngoài lớp sáng màu vàng kim, đủ để chém đứt sắt gãy ngọc.

Không có gì đáng ngờ, đôi lợi trào này có thể tổn hại cả pháp bảo.

Lúc này, lợi trảo của Hỏa Phượng mắt tím lóe tia sáng sắc bén, loáng thoáng thấy được linh quang tím đỏ lưu chuyển, một trái một phải chộp thẳng xuống Lưu Ngọc.

Nó nỗ lực làm như đối phó với con mồi trước kia, dùng lợi trảo xé nát chúng!

Lưu Ngọc lăng không mà đứng, một tay cầm thương, một tay siết chặt thành quyền, gân xanh dưới lớp da màu đồng hằn lên, ngay khoảnh khắc kẻ địch tiến vào trong vòng nửa dặm, trường thương đã động thân đâm ra!

“Vun vút!”

Lạc Nhật Kim Hồng thương biến dài tới năm, sáu trượng, bị thúc giục đến tận cùng, thân thương hóa thành màu đỏ vàng.