Chương 1582 Tình cảnh nguy hiểm(4)
Chỉ là không bột đố gột nên hồ, bị giới hạn tại chênh lệch cảnh giới thực lực, lại không có thiên thời, địa lợi, nhân hòa, thật sự không nghĩ ra được kế sách chu toàn.
“Chẳng lẽ… Chỉ còn cách vận dụng Phá Bại kiếm sao?”
“Thế thì phải diệt khẩu toàn bộ người chứng kiến ư?”
“Nhưng nếu thất bại ngay nhiệm vụ đầu tiên, lại chỉ có mình mình tồn tại trở về thì dễ khiến người hoài nghi lắm.”
“Lâu dài đến xem, bất lợi cho phát triển về sau.”
“Mặc dù An Nam đô hộ đều rơi vào tay giặc, nhưng cũng chưa chặt đứt liên hệ triệt để với Đại Càn. Mình mới đến, vẫn nên chú ý danh tiếng một chút.”
Trong đầu hiện lên vô số ý niệm, hắn quyết định sẽ vận dụng Phá Bại kiếm, nhưng vẫn do dự không biết nên xử lý hai đồng đội thế nào.
Lần đầu tiên lên sân khấu Trung Vực lại chỉ dư lại mình hắn sống sót thì khó tránh không khiến người suy nghĩ miên man. Kiểu như không biết hắn có phải gian tế do yêu tộc phái tới hay không chẳng hạn.
Sau này nếu có kẻ thù, đối phương sẽ bới móc việc này làm cớ, chụp cho hắn cái mũ “gian tế nhân loại”, bất lợi cho phát triển lâu dài của hắn tại Trung Vực.
Dù sao thì thân phận “gian tế nhân loại” ở trung vực chẳng khác nào chuột chạy qua đường, có khi còn ác liệt hơn cả ma tu, tà tu gì đó. Vẫn nên đừng cho đối phương nắm được cái chuôi này thì hơn.
Chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi, Lưu Ngọc đã nghĩ ngợi muôn vàn kế hoạch, nhanh chóng đưa ra quyết định.
Hắn tập trung nhìn điểm sáng màu đỏ vờn quanh, hai Hỏa Phượng đang tùy ý bay lượn, lặng lẽ truyền âm cho Quách Phá Vân:
“Quách đạo hữu, không hiểu sao lần hành động này lại lộ ra tiếng gió, sợ là hai yêu này mưu đồ đã lâu, chuẩn bị đầy đủ.”
“Nếu cứ như vậy, chỉ sợ ta ngươi đều sẽ lành ít dữ nhiều, cần phải tiến hành thay đổi.”
“Mục tiêu hàng đầu của bọn chúng đương nhiên là “Uế Pháp Linh dịch” .”
“Cổ mỗ có nhất pháp có thể bình yên thoát thân, có thể lưu lại chắn sau.”
“Nhưng đạo hữu mang theo “Uế Pháp Linh dịch” chắc chắn sẽ khiến cho yêu tu truy kích, tình huống cũng không cải thiện là bao.”
“Chẳng hay Quách đạo hữu có thể giao Linh dịch Cổ mỗ chăng? Ta có thể lưu lại hấp dẫn lực chú ý, hai người các ngươi nhân cơ hội đào tẩu…”
Khoảnh khắc Lưu Ngọc truyền âm tỏ ý lưu lại đoạn hậu, muốn đối phương giao ra Linh dịch thật ra toàn cơ thể đã cuồn cuộn bốc lên tinh khí, hình thành một đạo khí huyết trường hồng cực rộng.
Ngoài mặt hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã sôi trào sát ý.
Nếu Quách Phá Vân lưu lại nhẫn trữ vật, hắn sẽ chờ hai người đi xa rồi vận dụng Phá Bại kiếm giết chết hai Hỏa Phượng.
Nếu đối phương không giao nhẫn trữ vật ra, Phá Bại kiếm một khắc sau sẽ gặp ra khỏi vỏ, trực tiếp giết sạch vật sống xung quanh, bao gồm đồng đội.
Nếu vậy cũng đừng trách Lưu mỗ hắn lòng dạ độc ác!
Thật ra vận dụng “Nhất Khí Càn Khôn phù” cũng có thể thoát khỏi hiểm cảnh, nhưng vì hai người này, Lưu Ngọc tạm thời chưa muốn tiêu hao phù.
Một là “Nhất Khí Càn Khôn phù” khác với Phá Bại kiếm có thể dùng Linh Thạch bổ sung số lần vận dụng, một khi tiêu hao là coi như hết.
Khi hắn còn chưa tới được Đại Càn, dù có Linh Thạch, có tài nguyên cũng không thể trao đổi không được.
Lại thêm “Thuấn Gian Thiên Lý phù” đã tiêu hao, trong tay hắn không có đôi ba lá bài tẩy dùng cho chạy trốn, luôn cảm thấy không quá an tâm.
Làm chuyện gì cũng bó tay bó chân, có kỵ trước sau.
Thế giới tu tiên này quá nhiều chuyện ngoài ý muốn, không thể nắm trọn mọi thứ trong lòng bàn tay được.
Thứ hai, lần này nhiệm vụ thất bại thì không thể đi ké xe của Trương gia, không biết đến bao giờ mới có thể dựa vào chính mình đi ra khỏi An Nam phủ.
Tuy rằng không phải không có lựa chọn khác, nhưng ai lại từ bỏ đường lớn thênh thang mà đi đường nhỏ cơ chứ?
Chính vì có thêm hai người này nên Lưu Ngọc mới cho Quách Phá Vân lựa chọn.
Sống hay chết, chỉ ở một ý niệm!
Mà với uy năng của Linh bảo, dù chỉ phát huy một bộ phận uy năng thì hắn cũng cực kỳ đảm bảo có thể giết sạch hai người hai yêu, bao gồm đồng đội của mình.
Năm đó Đường Thiên bảo chỉ là Trúc Cơ đỉnh phong còn có thể sử dụng Phá Bại kiếm chưa lột xác giết chết “Hắc Cốt chân nhân”.
Hôm nay cảnh giới của hắn càng cao, có tâm đắc trong phương diện thao túng linh khí, còn tiến hành mô phỏng vô số lần trong thế giới Tiên Phủ, đáy lòng tương đương ước chừng rõ ràng chính mình có thể phát huy ra bao nhiêu phần uy năng của Phá Bại kiếm.
Nghe vậy, Quách Phá Vân lại rơi vào trầm mặc, không trả lời ngay.
Hai bên mới tiếp xúc không bao lâu, tuy rằng đã đối ứng mật ngữ, giết chết một gã yêu tu, nhưng nếu nói cơ sở tín nhiệm bền chắc nhường nào… đương nhiên là không có.
Hộ tống “Uế Pháp Linh dịch” là mục đích quan trọng nhất chuyến này, nếu dễ dàng giao ra như vậy phải chăng quá mức đùa bỡn?
Nếu làm mất Linh dịch, dù hắn thoát được một mạng thì cũng xem như nhiệm vụ thất bại triệt để, chắc chắn cần đối diện với Trương gia truy hỏi, trách tội.
“Này…”
Đáy mắt Quách Phá Vân lóe lên vẻ giằng co, âm thầm cân nhắc lợi hại dưới uy hiếp của hai Hỏa Phượng có thể tới bất cứ lúc nào.
Một tức, hai tức…
Sau ba tức, linh khí thuộc tính Hỏa trong không gian càng thêm nồng nặc, tốc độ của hai Hỏa Phượng loáng thoáng nhanh hơn mấy phần.
“Tu sĩ nhân loại, ngươi tưởng ngươi không nói thì bổn yêu không có cách nào bắt ngươi mở miệng sao?”
“Một khi bị bổn yêu bắt được, ta chắc chắn cho ngươi nếm thử mười tám thủ đoạn của tộc ta, nhớ hưởng thụ cho kỹ!”
Hỏa Phượng mắt tím thấy tu sĩ loài người dám ngó lơ câu hỏi của nó thì tức giận trong lòng, dùng ngôn ngữ thông dụng của Tu Tiên Giới hô lên.
Ngôn ngữ phách lối cuồng vọng, bất chợt vang lên giữa không trung. Ba người nghe được rõ ràng, mặt mày càng thêm khó nhìn.
Dưới bí thuật gia trì, độ dày của linh khí thuộc tính Hỏa trong không gian ngày càng cao, thực lực hai yêu sẽ được tăng phúc ngày càng lớn, thế nên chúng nó cũng không vội mà công kích.
Tốc độ Hỏa Phượng mắt tím và mắt đỏ cực nhanh, xuyên tới xuyên lui xung quanh ba người Lưu Ngọc, loáng thoáng có ý định vây ba người tại chỗ.
Đường nhìn vô tình tàn nhẫn của chúng nó lúc nào cũng dính lên người ba người, khiến Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân không kìm được sinh ra cảm giác gai sống lưng.
Cứ như chỉ cần hơi lộ ra sơ hở là sẽ gặp công kích sấm sét của đối phương!
“Sáu tức.”
“Nếu sau sáu hơi thở, Quách Phá Vân vẫn không thể quyết định…”