Chương 1584 Thiên địa biến sắc! (2)
Cùng với đó, hai tay hắn cùng động, tay phải nắm Lạc Nhật Kim Hồng thương, không ngừng đánh ra từng luồng thương mang, rậm rạp đánh về phía sau.
Tay trái quyền phong lóng lánh Linh quang trắng bạc, pháp lực chứa “Thái Âm lực” không ngừng lưu chuyển, liên tục đánh ra từng đạo quyền cương với phía sau.
Thủ đoạn của Lưu Ngọc liên tục kéo đến, không ngừng thi triển, nỗ lực kéo dài thời gian bị tới gần, không cho hai yêu cơ hội sáp lá cà vây công.
Vì an toàn, ba mặt Hộ Thể Diễm Thuẫn của hắn vẫn vờn quanh thân, ngoài thân hiện ra Linh quang màu xanh thẳm. Hắn lại rút pháp bảo “Kim Ngọc hoàn” ra tới, bố trí ba tầng phòng ngự như tường đồng vách sắt.
Dù ba đạo phòng ngự bị phá hoại, còn có “Chân thân” bảo vệ cơ bản.
“Rầm rầm rầm!”
Trên trời cao không ngừng vang lên tiếng nổ, khiến dã thú, yêu thú quần sơn kinh hoàng không ngớt.
Lưu Ngọc thi triển mọi thủ đoạn tạm thời áp chế ưu thế tốc độ của hai Hỏa Phượng, khiến chúng không thể mau chóng tới gần.
Tuy tu vi hắn chỉ có Kim Đan trung kỳ, nhưng phương diện luyện khí, luyện thể của hắn đều vô cùng hồn hậu, uy năng mỗi kích đều rất khả quan.
Khi hắn bạo phát toàn lực, hai yêu cũng không dám bỏ qua.
Huống chi còn có hai bí thuật thần thức là “Kinh Thần Thích” và “Đại mộng xuân thu”, khiến chúng nó có hơi sợ ném chuột vỡ đồ.
“Thủy hỏa tương khắc, dùng “Thái Âm pháp lực” đối phó với Hỏa Phượng có vẻ hiệu quả không tồi.”
Nghĩ đến đây, ý niệm của Lưu Ngọc nhoáng lên.
Trong lồng ngực rộng lớn, đồ án hình tròn màu vàng đỏ lại trải rộng, Linh quang lóe lên, hóa thành màu trắng bạc lạnh như băng.
Cùng với đó, pháp lực luyện thể rót vào Lạc Nhật Kim Hồng thương, và khiến thương bắn ra cũng mang theo từng sợi trắng bạc.
Qua phương thức này, hắn thành công khiến hai yêu không kịp trở tay.
Trong lúc truy đuổi, khoảng cách hai bên cũng không gần lại bao nhiêu, Hỏa Phượng mắt tím vô cùng khiếp sợ, lại không nghĩ ra cách gì tốt trong lúc này.
“Vút vút!”
Lưu Ngọc thi triển mọi thủ đoạn, chờ oanh tạc đủ nửa tức thì thành công thoát khỏi khu vực trải rộng điểm sáng màu đỏ, tốc độ chạy trốn quay lại bình thường.
Hắn không dừng lại, tiếp tục bay về phía trước.
“Còn cần chờ một lát.”
Thần thức đảo qua hai người Quách Phá Vân và Trác Mộng Chân, lúc này cách nhau chỉ bốn, năm mươi dặm, trong đầu Lưu Ngọc nhoáng lên ý niệm này.
Chỉ cần thời cơ thích hợp, hắn sẽ vận dụng Phá Bại kiếm, dùng thế lôi đình giết chết hai yêu, sau đó trốn mất dạng.
“Loại cảm giác này, thật đúng là kích thích…”
Bị yêu tu cảnh giới thực lực đều vượt qua chính mình truy kích, tim Lưu Ngọc nhảy lên nhanh chóng, khí huyết toàn thân cực kỳ sinh động, không khỏi mỉm cười.
“Vù vù!”
Ba luồng độn quang một trước hai sau nhanh chóng xẹt qua quần sơn, Linh áp cường đại bừa bãi dật tán.
Tuy Lưu Ngọc thoát khỏi khu vực điểm sáng màu đỏ bao trùm là đã khôi phục tốc độ chạy trốn bình thường, nhưng vẫn chậm hơn hai Hỏa Phượng kia kha khá.
Dù có “Khô Uy” hỗ trợ thì điểm này cũng không thay đổi được.
Nói thế nào thì cảnh giới hai yêu vẫn cao hơn, còn là loài chim am hiểu bay liệng, thậm chí có huyết mạch bất phàm trời sinh.
Một hơi thở, hai hơi thở…
Theo thời gian trôi đi, khoảng cách hai bên không ngừng sát lại.
Ngay cả khi Lưu Ngọc bùng nổ toàn lực bay cực nhanh, thi triển đủ loại thủ đoạn tăng tốc độ chạy trốn cũng vẫn không làm ăn được gì.
Bên ngoài thân thương màu vàng nhạt dài chừng năm, sáu trượng nhoáng lên ánh sáng bạc, tỏa ra khí tức lạnh băng tột cùng.
“Vun vút!”
Mỗi lần Lạc Nhật Kim Hồng thương bay múa, mũi thương đều sẽ nhanh chóng bắn ra mấy trăm đạo thương mang màu vàng ánh bạc, nhẹ nhàng tỏa ra từng luồng khí tức lạnh lẽo, nhanh chóng bay ra chắn phía sau.
“Rầm rầm rầm!”
Một phần thương mang bắn trúng hỏa diễm đánh lén ngay phía sau, gây nổ liên hoàn.
Tiếng nổ vang vọng trời cao, không ngừng một khắc.
Phần thương mang còn lại thì nhanh chóng cô đọng, tụ lại hình thành nhiều đóa Thương Liên ánh lên Linh quang vàng bạc đan xen.
Thương Liên bắn ra với góc độ cực kỳ xảo quyệt, khiến hai Hỏa Phượng phải đối phó trực diện.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Tiếng nổ vang lên thật to, khí tức nóng cháy đi cùng giá lạnh bạo phát, có thể khiến không khí cả khu vực lớn lúc lạnh lúc nóng.
Đối mặt với Thương Liên tràn đầy khí lạnh cực độ, Hỏa Phượng mắt tím và Hỏa Phượng mắt đỏ phải chăm chú đối phó.
Bởi vì thuộc tính khắc chế, nếu bị Thương Liên bạc ánh kim đánh trúng, thương tổn mà chúng phải chịu nặng hơn công kích thông thường rất nhiều.
Nếu bị đánh thẳng vào người, khiến khí tức lạnh cùng cực nhập thể thì chắc chắn sẽ sinh ra xung đột kịch liệt với thuộc tính yêu lực hệ hỏa đang rừng rực.
Đến lúc đó, trạng thái nhất định phải chịu ảnh hưởng ít hoặc nhiều.
Bởi thế, sau khi Lưu Ngọc vận dụng “Hạo Nguyệt pháp lực” tu luyện được từ giai đoạn Hạo Nguyệt đã thành công khiến hai yêu sợ ném chuột vỡ đồ, không dám không kiêng kị chút nào như ban đầu.
“Tuy tam đạo tề tu sẽ tiêu hao lượng tài nguyên lớn, nhưng nếu có thể thừa nhận được tiêu hao lượng tài nguyên khổng lồ thì tiền lời cũng vô cùng khả quan.”
“Thủ đoạn trên các phương diện đủ để ứng đối các loại tình huống bộc phát, không tồn tại bất cứ điểm yếu nào.”
“Thậm chí có khả năng vận dụng thủ đoạn tiến hành khắc chế đạo tu của địch.”
Trong đầu không ngừng lướt qua đủ loại ý niệm, thấy hiệu quả pháp lực Hạo Nguyệt không tệ, Lưu Ngọc quyết đoán sử dụng toàn bộ loại pháp lực thuộc tính này để công kích.
Tuy hắn thay đổi thủ đoạn tấn công, nhưng tốc độ dịch chuyển chênh lệch vẫn dẫn tới khoảng cách hai bên vẫn nhanh chóng kéo gần.
Nhưng ngay khi Quách Phá Vân, Trác Mộng Chân đã thối lui triệt để, muốn kéo dài thêm chút thời gian là chuyện đơn giản.
“Vun vút!”
Trong thời gian rượt đuổi, tiếng nổ vang lên liên tiếp, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Năm mươi dặm, bảy mươi dặm, một trăm dặm…
Hơn mười hơi thở trôi qua, hai người Trác Mộng Chân cách Lưu Ngọc ngày càng xa, cuối cùng biến mất khỏi phạm vi thần thức.
Mà với phạm vi thần thức của hai người, chỉ cần không xuất hiện trường hợp ngoài ý muốn trăm ngàn năm khó gặp một lần thì gần như không thể quan sát được tình hình cụ thể ngoài phạm vi trăm dặm.
Một khi vận dụng Phá Bại kiếm, hai người cùng lắm chỉ có thể cảm giác được Linh khí dao động rất nhỏ từ phía xa.
“Thời cơ đã tới.”
Lưu Ngọc thầm nhủ trong lòng.