Chương 1585 Thiên địa biến sắc! (3)
Nhưng lúc này hai Hỏa Phượng chỉ cách hắn ngắn ngủi bảy, tám dặm gì đó, cần phải nghĩ cách tạm thời kéo giãn khoảng cách trước đã.
Nếu không thì trong thời gian ngắn khó mà kịp phát huy uy năng của Phá Bại kiếm.
Với cảnh giới của hắn hiện tại, còn không thể thao tác phát huy uy năng Linh bảo chỉ trong một ý niệm.
Ít ra cũng cần ‘thời gian chuẩn bị’ ngắn ngủi.
Nghĩ tới đây, đôi mắt Lưu Ngọc lóe lên thần quang, sau một khắc bắt đầu ra tay.
Chỉ nháy mắt, thần thức lực vô chất ngưng tụ tại mi tâm, co tới cực nhỏ, cô đọng thật đặc.
Chúng nó sắp hàng theo phương thức đặc thù, cấu thành từng chiếc ‘kim châm vô hình’ lớn cỡ lông trâu.
Kinh Thần Thích!
Lưu Ngọc thi triển chiêu cũ, một hơi thở cô đọng tám kim châm “Kinh Thần Thích”, khoảnh khắc bắn ra.
Bốn chiếc công về phía Hỏa Phượng mắt tím, bốn chiếc công về phía Hỏa Phượng mắt đỏ.
Tốc độ bay của Kinh Thần Thích nhanh hơn pháp thuật, Pháp Bảo nhiều, gần như vừa phát ra đã có thể đánh trúng mục tiêu.
“Kéc!”
Hỏa Phượng yêu khu khổng lồ hai cánh dang rộng chừng hai mấy trượng, đáy mắt lóe lên vẻ đau đớn.
Độn quang mất đi khống chế, tốc độ chợt giảm.
Dưới sự công kích thần thức không chút bảo lưu của Lưu Ngọc, dù hai Hỏa Phượng có tính kháng cực cao chăng nữa thì ý thức cũng mờ đi nửa hơi thở.
Một mẹo nhỏ ăn cả thiên hạ!
Nhân cơ hội này, Pháp Bảo Hắc Phong Sí sau lưng Lưu Ngọc liên tục chấn động, hắn hóa thân thành độn quang màu xanh lá, tốc độ tăng lên một đoạn nhỏ so với tốc độ cơ sở ban đầu.
Pháp lực tinh thuần của Kim Đan cửu phẩm mang lại có thể mượn dùng pháp lực vận chuyển tốc độ, cao hơn tu sĩ, thậm chí là yêu tu khác nhiều.
Dù so với hai Hỏa Phượng trước mắt, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn nhiều lắm.
Tốc độ di chuyển nhanh hơn, trong thời gian gần như nhau thì đương nhiên có thể vận dụng càng nhiều pháp lực hơn,“sức bật” cũng càng mạnh!
Lưu Ngọc nắm chặt kéo giãn khoảng cách, đồng thời không quên công kích. Trường Thương ánh kim bay múa liên tục, bắn nhanh ra vô số thương mang màu vàng bạc.
Từng luồng thương mang nối thành một mảnh, ngay cả bầu trời cũng như bị nhuộm thành màu vàng óng, rậm rạp hạ xuống như mưa rền gió dữ.
Chỉ nháy mắt, thương mang đã tiếp cận hai Hỏa Phượng vừa tỉnh táo lại, khiến hai yêu chỉ có thể ứng đối công kích đã cận kề.
Một khi không có khả năng tăng tốc lập tức thì sẽ càng kéo giãn cự ly thêm một phần.
Nhưng thực lực hai yêu cực kỳ kinh người, bỏ xa hầu hết yêu tu tam giai đỉnh phong, và tu sĩ Kim Đan đỉnh phong.
Tám chiếc Kinh Thần Thích và một loạt thế tiến công Lưu Ngọc bùng nổ toàn lực mà chỉ có thể trì hoãn thời gian hai hơi thở.
“Rầm rầm!”
Sau hai hơi thở, màn mưa thương mang mênh mông dày đặc đã bị bóng đôi cánh dài chừng hai mươi trượng mạnh mẽ xé rách.
Móng vuốt sắc bén của Hỏa Phượng chém ra trảo mang uy thế khủng khiếp, nhẹ nhàng đánh tan mảng lớn thương mang, nở rộ ra ánh lửa đỏ rực rỡ giữa bầu trời bị nhuộm ánh vàng.
Dẫu sao thương mang cũng thiếu cô đọng, với thực lực của Lưu Ngọc bây giờ thì đối phó với yêu tu tam giai bình thường còn được, nhưng khi đối diện hai yêu thực lực kinh người thì chẳng có sức đe dọa.
Chỉ có thể lấy thịt đè người, thắng nhờ số đông, thoáng kéo dài một chút thời gian.
“Vèo!”
Hỏa Phượng mắt tím và Hỏa Phượng mắt đỏ đột phá thương mang ngăn cản, đôi cánh tươi đẹp dang rộng vỗ liên tục, tốc độ di chuyển thoáng cái tăng lên tới nhanh nhất, tiếp tục truy kích Lưu Ngọc.
Nhưng đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, thời gian hai hơi thở đã đủ làm rất nhiều chuyện rồi.
Nhân chút thời gian đó, dưới trạng thái bạo phát cực hạn trên mọi phương diện, Lưu Ngọc đã trốn ra khoảng cách hơn mười dặm, cách hai yêu trên dưới hai mươi dặm.
Cách xa hai mươi dặm, độn quang của hắn dừng lại, lạnh mắt nhìn hai Hỏa Phượng đang hăng hái xông tới, khóe miệng lộ ra một nụ cười thần bí.
Hắn đã đặt sẵn một tay lên chiếc kiếm nhìn hết đỗi bình phàm bên hông!
“Tại sao hắn bỗng nhiên không chạy nữa?”
“Hay là chỗ này bày mai phục từ trước rồi?”
Hỏa Phượng mắt tím há miệng phun ra một luồng hỏa diễm đỏ sậm, uy năng có thể so với Linh hỏa cấp hai. Chú ý tới cử động khác thường của Lưu Ngọc, nó cảm thấy giật mình bất an.
Để cẩn thận, nó và Hỏa Phượng mắt đỏ cùng chậm lại tốc độ, thần thức nhìn quét chu vi từng chút một, kiểm tra xem có tu sĩ đang mai phục tại nơi này hay không.
Hoặc có lẽ có trận pháp uy năng cường đại nào bố trí quanh đây không.
Nhưng hai yêu nhìn quét liên tục vài lần cũng không phát hiện có gì khác thường, trong không gian không có linh khí kỳ lạ dao động.
Dã thú, yêu thú bên dưới cũng hoạt động như thường, chẳng qua có hơi kinh hoảng vì uy thế giao chiến của bọn họ.
“Không có bất cứ gì khác thường.”
“Theo tin tức nội ứng truyền về, hành động lần này của tu sĩ nhân loại cũng không có bố trí nào khác thêm vào.”
“Dù có chăng nữa, chỉ cần tu vi chưa đạt Nguyên Anh kỳ thì cũng không có khả năng tránh được ta tra xét.”
“Trừ khi đối phương cũng có thần thông nào đó che giấu được, đồng thời phẩm chất phải cao hơn bổn yêu.”
Thế tiến công chỉ tạm dừng giây lát, Hỏa Phượng mắt tím cấp tốc tự hỏi nhanh như điện xẹt.
Nó chú ý tới Lưu Ngọc đặt tay lên lên trường kiếm bên hông.
Tuy rằng dùng thần thức nhìn trộm sẽ bị thần thức của đối phương chống lại.
Nhưng với ánh mắt gặp qua hàng vạn, hàng nghìn trân bảo của Hỏa Phượng mắt tím, nói nhìn sao cũng thấy thanh kiếm nọ chỉ là thanh trường kiếm bình thường.
“Chẳng lẽ lúc trước người này che giấu thực lực?”
“Thực tế là một gã kiếm tu tạo nghệ kiếm đạo cao siêu?”
“Nhưng kiếm tu thì đã sao?”
“Giả thần giả quỷ!”
Sau khi bài trừ khả năng có mai phục, trong đôi mắt vằn đỏ của Hỏa Phượng mắt tím hiện lên một tia khinh thường rành mạch.
Trong cơ thể chảy xuôi huyết mạch cao quý, đương nhiên có lòng kiêu hãnh bẩm sinh!
Cho dù là kiếm tu thực lực phi phàm trong nhân loại, dưới cái nhìn của Hỏa Phượng bộ tộc cũng không hơn gì cái này.
Bình phàm, không đáng giá nhắc tới!
Ý niệm này vừa hiện lên, Hỏa Phượng mắt tím cảm thấy Lưu Ngọc giả vờ thần bí, nỗ lực kéo dài thời gian, lập tức truyền âm cho Hỏa Phượng mắt đỏ.
Cùng lúc đó, yêu lực khổng lồ trong cơ thể nó vận chuyển, nó muốn bay vọt tới thật nhanh, mau chóng bắt giữ mục tiêu đi lĩnh công.
Nhưng… một khắc sau đó!
Cảm giác nguy cơ như tử vong buông xuống bất chợt sinh sôi trong lòng, khiến nó cứng rắn dừng lại cơ thể sắp phóng vọt ra.
Trong Linh Giác vô cùng nhạy bén truyền đến cảm giác nguy cơ đặc quánh.
“Loại cảm giác này…”
Hỏa Phượng mắt tím từ xa nhìn Lưu Ngọc, đôi mắt tràn ngập kinh hãi cũng như không dám tin tưởng.