← Quay lại trang sách

Chương 1586 Thiên địa biến sắc! (4)

Linh Giác truyền tới cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến nó ngỡ ngàng sinh ra ảo giác như đối diện trưởng lão trong tộc, bản thân nó chẳng khác nào sâu bọ, bé nhỏ không đáng kể.

“Bí bảo?”

“Hay thủ đoạn gì khác?”

“Không hay rồi!”

Linh Giác chưa từng khiến Hỏa Phượng mắt tím thất vọng qua, nó lựa chọn tin tưởng Linh Giác của mình.

Cảm nhận được nguy cơ khiến toàn cơ thể hơi cứng ngắc, Hỏa Phượng mắt tím biết, nếu còn đi tới, chỉ có chết!

“Mau rút lui!”

“Kéc!”

Hỏa Phượng mắt tím gọi Hỏa Phượng mắt đỏ một tiếng, sau đó thét lên thật dài, thật vang, huy động pháp lực khổng lồ trên yêu khu, muốn nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng hết thảy đều đã quá muộn!

“Leng keng!”

Một tiếng kiếm minh trầm thấp không hề vang dội, quanh quẩn không ngớt đầy quỷ dị giữa quần sơn, rành mạch vọng vào tai toàn bộ sinh linh.

Lưu Ngọc cười thần bí, nhẹ nhàng đặt tay phải lên chuôi “Phá Bại kiếm”, tinh thần nháy mắt liên hệ với “Kiếm linh”, nhẹ nhàng rút kiếm ra ngoài.

“Ầm!”

Theo ngay sau tiếng kiếm minh trầm thấp, thân kiếm lộ một đoạn nhỏ khỏi vỏ kiếm, uy thế mạnh mẽ tuyệt đối như vực sâu núi thẳm đột ngột xuất hiện trong quần sơn.

Chỉ nhoáng cái, thiên địa biến sắc!

Lấy Lưu Ngọc làm trung tâm, uy thế như vực sâu ngục tối sôi trào ra khắp bốn phía.

Dưới uy thế của Phá Bại kiếm, thậm chí mây trên cửu trọng thiên cũng nháy mắt tan biến toàn bộ, bầu trời trong ngăn ngắt.

“Không tốt!”

“Loại uy thế này, Pháp Bảo, Chân Bảo cũng không thể tản ra được, chỉ có Linh Bảo mới làm được.”

“Người này tùy thân mang Linh Bảo theo người, chẳng lẽ là “Thánh Tử” nào đó của Thánh Địa?”

“Nhưng dù có là Thánh Tử, Thánh Nữ cũng đâu có tư cách chấp chưởng Linh Bảo?”

Hỏa Phượng mắt tím đối diện với Hỏa Phượng mắt đỏ, mỗi yêu đều có thể thấy được trong mắt đối phương vẻ hoảng sợ và e ngại, không còn sót lại chút chiến ý nào.

Chúng nó liều mạng huy động pháp lực muốn rời xa Lưu Ngọc, chạy về Linh Vũ Thành trước rồi lên kế hoạch tiếp.

Nhưng chúng nó kinh hãi phát hiện không gian bốn phía như đông lại, dùng sức toàn thân điều động yêu lực lẫn lực lượng cơ thể mà tốc độ vẫn vô cùng chậm rãi.

Không cần biết là đi tới hay lui lại, nhúc nhích một chút thôi cũng gian nan không gì sánh được.

Trong nháy mắt ấy, Lưu Ngọc rút đi ý cười, vẻ mặt trở nên ngưng trọng không gì sánh được.

Hắn nắm chuôi kiếm bằng cả hai tay, một hơi rút thẳng Phá Bại kiếm ra ngoài.

“Leng keng!”

Sau tiếng kiếm minh trầm thấp là một tiếng kiếm minh khác lanh lảnh vang vọng khắp quần sơn.

Chuôi kiếm xám xịt, thân kiếm cũng màu xám, hoa văn chìm cực kỳ tinh xảo, mũi kiếm bị hỏng…

Hình dáng Phá Bại kiếm triệt để lộ ra trước mắt hai yêu, đồng thời cảm giác nguy cơ khủng bố như tử vong buông xuống cũng ngày càng dày đặc.

Chúng nó sợ hãi nhìn Linh Bảo sở hữu uy năng đủ để hủy thiên diệt địa kia bị chậm rãi nâng quá đỉnh đầu Lưu Ngọc.

Ánh mắt Lưu Ngọc sắc bén, nhìn như chậm, thật ra rất nhanh nâng trường kiếm trong tay lên cao, mũi kiếm hỏng dần chỉ thẳng bầu trời.

Cùng lúc đó, hắn giao thiệp tốt với kiếm linh, đầu đi mượn Phá Bại kiếm ngắn ngủi điều khiển Linh khí trong trời đất.

Tích tắc ấy, Linh khí mọi thuộc tính trong phạm vi mười mấy dặm xung quanh đều chợt bị kiềm hãm.

Sau đó, toàn bộ Linh khí xông thẳng về phía Lưu Ngọc và Phá Bại kiếm với khí thế sét đánh không kịp bưng tai.

Bởi vì tốc độ thực sự quá nhanh, lượng Linh khí khổng lồ đủ mọi thuộc tính còn thoát khỏi trạng thái vi mô, hiện ra dưới dạng mắt thường có thể trông thấy được, hình thành từng luồng lốc xoáy Linh khí.

Lốc xoáy Linh khí đủ mọi màu sắc không ngừng tụ lại bốn phương tám hướng, ngay cả không trung cũng biến sắc.

Trường hợp khủng bố tráng lệ, tựa như hình ảnh thượng cổ trong truyền thuyết, khiến người như đặt mình trong cảnh sử thi.

Đây - là kỳ quan độc nhất vô nhị trong thiên địa!

Đây - là biểu hiện sức mạnh khổng lồ của người tu tiên, là một, hai uy năng hủy thiên diệt địa của Linh Bảo.

Giữa đất trời là một cơn lốc Linh khí cuộn trào mãnh liệt, ngày một tới gần Phá Bại kiếm, đến phạm vi ba dặm, chúng nó sẽ bị lực lượng không rõ ảnh hưởng, mất đi màu sắc ban đầu, thống nhất biến thành màu xám bạc lấp lánh.

Linh khí khổng lồ sau lưng Lưu Ngọc từ từ hình thành một đường viền kiếm ảnh mờ nhạt không rõ, lớn đến cả trăm trượng.

Tuy rằng trên trăm trượng còn chưa sánh bằng mấy tòa Linh sơn, nhưng lại có thể cảm nhận được khái niệm ‘vĩ đại’ từ kiếm ảnh màu xám kia.

Rõ ràng chỉ có trên trăm trượng, lại cứ như còn cao lớn hơn ngọn núi cao cả nghìn vạn trượng.

Núi cao hơn cũng chỉ có thể ngưỡng nhìn!

Cùng lúc đó, trong thời gian Lưu Ngọc từ từ nâng Phá Bại kiếm lên cao, một luồng khí tức phá bại, hoang vu cũng nháy mắt lan tràn khắp phạm vi hơn mười dặm.

Thánh hỏa không còn, liếc mắt phá bại!

Hai Hỏa Phượng bị khí tức phá bại bao phủ, không thể khống chế hỏa diễm đỏ thẫm sánh ngang với Linh hỏa nhị phẩm cấp tốc dập tắt.

Trong một tức ngắn ngủi, hỏa diễm cháy rực quanh yêu thân đã tiêu tán sạch sẽ.

Khí chất cao quý bẩm sinh của Hỏa Phượng tộc dưới uy thế Phá Bại kiếm bao phủ cũng không còn sót lại chút gì.

Hai yêu cứ như hai con chim yêu bình thường nhất, trước mặt Lưu Ngọc chấp Phá Bại kiếm trở nên nhỏ bé yếu ớt.

Phản kháng kiểu gì chăng nữa cũng đều vô lực không có ý nghĩa!

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh.

Chỉ hai tức sau, Lưu Ngọc cũng đã nâng Phá Bại kiếm lên cao khỏi đỉnh đầu, mũi kiếm đối diện trời cao.

Nguyên Thần vượt qua tu sĩ cùng giai mượn Linh Bảo làm trung gian, kiệt lực điều khiển Linh khí vừa hội tụ tới.

Mà đúng lúc này, đường viền kiếm ảnh màu xám cao hơn trăm trượng sau lưng hắn đã rõ nét thành hình, Phá Bại kiếm độc nhất vô nhị.

“Uy năng thật là khủng khiếp!”

“Chắc hẳn phải mạnh gấp mấy lần một kiếm thiêu đốt sinh mạng của Đường Thiên Bảo.”

“Nhưng dù gì thì cảnh giới mình vẫn quá thấp.”

“Dù có thể dùng ấn ký Linh lực triệt tiêu pháp lực tiêu hao, nhưng với cường độ Nguyên Thần của ta hiện giờ cũng không ước thúc được Linh khí cuộn trào mãnh liệt.”

“Phá Bại kiếm hút Linh khí hội tụ tới, đã đạt được trình độ khủng bố.”

Lưu Ngọc thả Nguyên Thần ra, kiệt lực mượn dùng Phá Bại kiếm ước thúc lượng lớn Linh khí tụ tới.

Chỉ hai tức, hắn thấy cơn mỏi mệt tột độ ập tới, Nguyên Thần cứ như công tác không ngủ không nghỉ nhiều năm, thần thức lực tiêu tán rất nhiều.

Lưu Ngọc có thể rõ ràng cảm nhận được uy năng của trường kiếm trong tay đã vượt qua cực hạn thừa nhận của bất cứ sinh linh tam giai nào.

Với thực lực của hắn, hoàn toàn không có năng lực ngăn cản nửa phần.

Dù hắn là Kim Đan cửu phẩm, đồng thời tam đạo tề tu, cảnh giới có đề thăng tới Kim Đan đỉnh phong cũng không có năng lực cản nổi.

Tuyệt đối không có may mắn tránh khỏi một kích hạ xuống!

“Không thể kéo dài hơn.”

“Bằng không Nguyên Thần không chịu nổi!”

Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên ý niệm này.

Hắn có thể tùy ý thí nghiệm trong thế giới Tiên Phủ là bởi vì vốn dĩ có năng lực khống chế Linh khí trong Tiên Phủ.

Đơn giản như ăn cơm uống nước vậy, không hề cần thừa nhận bất cứ áp lực nào.