← Quay lại trang sách

Chương 1587 Khu rừng đen tối

Dù không mượn dùng Linh Bảo, hắn vẫn có năng lực điều khiển Linh khí tại Tiên Phủ.

Chẳng qua thế giới bên ngoài không như vậy, dù mượn dùng Phá Bại kiếm có khả năng ngắn ngủi điều khiển Linh khí chăng nữa.

Nhưng mỗi giây, mỗi phút, Nguyên Thần nhỏ yếu cảnh giới Kim Đan của Lưu Ngọc đều phải gánh chịu áp lực khổng lồ, khó có thể chống đỡ hắn vận dụng Linh Bảo bao lâu.

Một kích quý giá, cần nhanh chóng chém ra.

Trong lòng dâng lên hàng vạn, hàng nghìn ý nghĩ, đồng tử dưới hàng mi của Lưu Ngọc đen kịt như mực, mắt lóe ra tia sáng lý trí.

Hai cánh tay hắn hằn lên gân xanh, khí cơ tập trung thẳng tới hai yêu tốc độ chậm chạp bên kia, tay nắm trường kiếm nặng tựa nghìn quân, cấp tốc chém về phía trước.

“Vù!”

Một luồng cuồng phong lập tức thổi quét quần sơn, khiến cây cỏ đổ rạp cả về một phía.

Cùng lúc đó, kiếm ảnh màu xám sau lưng Lưu Ngọc cũng tùy theo khẽ động.

Dọc theo quỹ tích khí cơ khóa chặt, kiếm ảnh xám dài trên trăm trượng nháy mắt xuất hiện bên trên Hỏa Phượng mắt tím và Hỏa Phượng mắt đỏ, chém mạnh xuống dưới.

Nguy hiểm! Nguy hiểm!

Trong Linh Giác của hai yêu đều truyền tới cảm giác tử vong cận kề mãnh liệt, nhưng không gian bốn phía còn bền chắc, cứng rắn hơn tường đồng vách sắt.

Dù chúng nó vận dụng lực lượng yêu khu cường đại, động tác cũng thong thả như rùa.

Với sinh linh tam giai mà nói, loại tốc độ này chẳng khác nào đứng yên tại chỗ.

“Kéc!”

Thời khắc nguy cấp, trong con ngươi hai yêu quét sạch bàng hoàng sợ hãi, biến thành điên cuồng, liều mạng đánh một trận.

Chúng nó dùng hết toàn lực, hai tròng mắt không ngừng bắn ra trụ sáng màu đỏ khổng lồ, hai móng không ngừng chém ra móng ảnh đỏ sậm.

Khắp thân thể chúng nó cũng lại bùng lên ngọn lửa đỏ u ám, hình thành lá chắn ngăn trước mặt, đồng thời ngày càng nặng nề.

Nhưng đối mặt uy năng hủy thiên diệt địa của Linh Bảo, hết thảy chỉ là phí công!

Dưới sự ăn mòn của khí tức phá bại, hoang vu, trụ sáng và móng ảnh còn chưa bay ra bao xa đã nhanh chóng tan rã, vỡ nát.

Theo kiếm ảnh màu xám hạ xuống, khí tức phá bại càng thêm nồng nặc, lá chắn hỏa diễm mà lưỡng yêu dùng hết toàn lực kích phát không ngừng bập bùng, trở nên mất ổn định vô cùng.

Đến cuối cũng chỉ ảm đạm tắt ngấm.

“Vù!”

Hai Hỏa Phượng luôn cao ngạo mắt mở trừng trừng nhìn kiếm ảnh màu xám tới gần, con ngươi dần bị tuyệt vọng bao trùm.

Khi kiếm ảnh cách chúng nó ba mươi trượng, chúng nó từ bỏ phản kháng, bình tĩnh nhìn kiếm ảnh nhanh chóng chém tới.

Tựa như muốn ghi tạc trong lòng, nhớ kỹ vì sao mình chết!

Hỏa Phượng từ khi sinh ra đã vượt trội hơn hàng vạn, hàng nghìn chủng tộc khác, đứng trên hàng tỉ sinh linh, liệp sát vô số sinh linh mới trưởng thành tới tam giai, khắc sâu lý giải đối với tử vong.

Sau khi bình tĩnh lại, có lẽ tử vong cũng không phải khó tiếp thu đến như vậy.

Dù cho huyết mạch cao quý nhường nào, dù đã tồn tại thời gian bao lâu, chỉ cần một ngày phải không Chân Tiên thì chung quy khó thoát số chết.

“Đáng tiếc, không thể lĩnh ngộ ‘Niết Bàn Chi Hỏa’.”

“Bằng không chưa chắc đã không có khả năng sống sót dưới một kiếm này.”

Hỏa Phượng mắt tím bình tĩnh trở lại, nhìn kiếm ảnh nhanh chóng chém xuống, lòng ôm tiếc nuối thật sâu.

“Vun vút!”

Nhưng mặc kệ hai yêu có suy nghĩ gì, đáy lòng không cam đến đâu, kiếm ảnh màu xám đều chém xuống không chút lưu tình.

Khí tức phá bại dày đặc bao phủ yêu khu, một kiếm này còn chưa chân chính hạ xuống, khí tức sinh mệnh của hai yêu đã nhanh chóng giảm xuống, uy thế cũng suy sụp không ngừng.

“Phập!”

“Phập!”

Hai tiếng nổ nhẹ vang lên, kiếm ảnh màu xám trước sau xỏ xuyên qua thân thể hai yêu, sau cùng rơi xuống mặt đất, lưu lại một đường rãnh thật sâu.

Khí tức phá bại tràn ngập, toàn bộ sinh cơ phạm vi năm dặm nháy mắt chết sạch.

Nếu không có lực lượng ngang nhau thanh trừ, tương lai vạn năm sau này, thậm chí mấy vạn năm sau này, nơi đây sẽ không tồn tại bất cứ sinh cơ nào nữa.

Trên bầu trời, nơi hai yêu từng đứng trống rỗng không dư một vật, không sót lại bất cứ thứ gì, hoặc bộ phận nào của cơ thể.

Chúng nó bị uy năng của Linh Bảo mạt sát sạch sẽ đến nhỏ nhất, không dư chút cặn!

Thậm chí không tồn tại nửa vết máu của hai yêu, chỉ là tiêu biến hoàn toàn.

Quần sơn thoáng cái yên tĩnh triệt để.

Cảm nhận được uy năng khủng bố vừa rồi chấn động, toàn bộ sinh linh còn sống đều cảm thấy khiếp hãi từ tận đáy lòng.

Đó là trình độ mà chúng nó vĩnh viễn không cách nào sánh được!

“Roạt!”

Phá Bại kiếm để lại trong bao, tiếng lòng căng chặt của Lưu Ngọc mới rốt cuộc hơi thả lỏng.

“Phù!”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, ngực vô ý thức phập phồng lên xuống.

Trong Nguyên Thần truyền tới cảm giác mệt mỏi sâu đậm kèm theo từng cơn đau tê dại âm ỉ.

“Hai tức, chỉ hai tức.”

“Dù Phá Bại kiếm đã được Tiên Phủ luyện hóa, nhưng chỉ bằng cảnh giới Kim Đan muốn thúc giục Linh bảo còn miễn cưỡng quá mức.”

“Chẳng khác nào trẻ con sáu, bảy tuổi cố tình muốn múa may thiết chùy to lớn vậy.”

Lưu Ngọc thì thào nói nhỏ.

“Uy năng của Linh bảo đương nhiên khiến người mê muội.”

“Nhưng nhất định phải cẩn thận khi vận dụng, bằng không có khả năng tự hủy hoại chính mình.”

“May mà vấn đề lớn nhất là nguồn sinh lực thì đã dùng ‘ấn ký Linh lực’ để giải quyết.”

Cảm nhận được Nguyên Thần đau đớn như xé rách, khóe miệng hắn lộ ra một thoáng cười khổ.

Tính ra thì chút di chứng này chẳng bõ bèn gì so với việc Đường Thiên Bảo trả giá tính mạng năm đó, cũng không làm bị thương đến căn bản của Nguyên Thần, nghỉ ngơi một thời gian là có thể khôi phục.

Nhưng trong thời gian này phải cố gắng giảm vận dụng bí thuật thần thức.

Nghỉ ngơi một hơi thở, sắc mặt Lưu Ngọc dần khôi phục bình thường, thân hình nhoáng lên, bắt đầu quét tước chiến trường.

Tuyệt đối không thể lộ ra tin tức của Linh bảo, bằng không sẽ khiến Yêu tộc cực kỳ coi trọng.

Nói không chừng bọn chúng sẽ phái yêu tu Hóa Hình chuyên môn truy tra.

Thậm chí, nếu bị Trương gia biết được, bọn họ sẽ âm thầm hạ độc thủ, điểm này không cần nghi ngờ.

Không tu sĩ nào có thể chống lại sức mê hoặc của Linh bảo.