Chương 1593 Quyết định rút lui(2)
Hắn biến mất tại chỗ, vận dụng ‘Mộc Độn thuật’, trực tiếp xuất hiện ở trong phòng.
Đối với phong cách lên đài thay đổi tới lui của Lưu Ngọc, Trương Đào không cảm thấy kinh ngạc chút nào, chẳng qua vẻ mặt vẫn hơi kích động.
Trong đáy mắt lão lộ ra một thoáng khẩn trương, sốt ruột nói:
“Cổ Thành đạo hữu.”
Đối với Lưu Ngọc, có lẽ đây chỉ là một lần nhiệm vụ bình thường, nhưng với người này thì chính là sự nghiệp phấn đấu nửa cuộc đời.
Là vinh quang gia tộc, cũng là trách nhiệm của lão.
“…”
Lưu Ngọc không nói gì, chỉ nghiêm túc khẽ gật đầu.
Tâm niệm vừa động, hắn giải trừ thần thức che đậy và ảo thuật giả trang, nhẫn trữ vật đặc biệt lập tức hiện ra từ ngón áp út.
Hắn nhẹ nhàng tháo nhẫn ra, dùng pháp lực khống chế nó bay về phía đối phương, động tác gọn gàng nhanh nhẹn.
“Không sai, chính là cái nhẫn trữ vật này.”
Trương Đào nắm nhẫn trữ vật màu đồng cổ trong tay, đánh giá sơ qua vài lần, nhanh chóng cho ra kết luận, tự lẩm bẩm.
Cho đến lúc này, nỗi lòng của lão mới chân chính buông lỏng.
Những năm này, có quá nhiều “đồng đạo” vì chấp hành nhiệm vụ mà một đi không trở về.
Càng khiến Trương Đào đau lòng là một vài tu sĩ không chịu nổi tra tấn, ý chí không đủ kiên định, thậm chí trở thành ‘kẻ phản bội’, bước lên con đường không có lối về.
Trong đó có người cùng tộc của lão, cũng có người lòng mang đại nghĩa nhân tộc, đã từng tràn đầy nhiệt huyết.
Ý thức được thư phòng không đủ an toàn, Trương Đào áp chế kích động trong lòng, vẻ mặt trịnh trọng nói:
“Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, mời Cổ Thành đạo hữu đi theo lão hủ.”
Dứt lời, lão mở cơ quan, dẫn Lưu Ngọc tiến vào phòng tối có trận pháp che chắn thần thức.
“Răng rắc!”
Cơ quan chuyển động phát ra tiếng vang linh hoạt, hai người trước sau tiến vào phòng tối.
Vào lúc này cũng không cần câu nệ một ít tiểu tiết, Trương Đào làm thủ thế ý mời, tự mình ngồi xuống một chiếc bồ đoàn.
Lão không lập tức kiểm tra tài nguyên trong nhẫn trữ vật, mà quan tâm hỏi:
“Cổ Thành đạo hữu, tình huống lần hành động này thế nào?”
“Thải Điệp đạo hữu, Quách đạo hữu đâu?”
“Vì sao chỉ có một mình ngươi trở về, chẳng lẽ trong lần hành động này có biến cố?”
Tuy rằng ngoài mặt không lộ vẻ kinh hãi nhưng thấy chỉ có một mình Lưu Ngọc trở về thì trong lòng Trương Đào ít nhiều sinh ra hoài nghi.
Yêu tộc cũng hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn, từ trước đã có không ít ví dụ máu me đầm đìa.
Vài tu sĩ bị yêu tu bắt lấy, không chịu được tra tấn nên làm phản, sau đó theo đường cũ trở về, tiếp tục tại vị trí cũ.
Loại người làm phản này rất nghiêm trọng, thậm chí có một vài kẻ khiến lực lượng của Trương gia ở tòa Tiên Thành nào đó trực tiếp bị nhổ tận gốc!
Lưu Ngọc nghe hỏi thì lập tức hiểu ngụ ý của đối phương.
Có điều, ẩn náu tại địa bàn Yêu tộc, cẩn thận là điều đương nhiên, hắn sẽ không nổi giận chỉ vì chuyện này.
“Đúng là nhiệm vụ lần này xuất hiện một ít bất ngờ.”
“Tin tức bị tiết lộ, có hai Hỏa Phượng mai phục, tình thế vạn phần nguy cấp.”
“Cũng may Lưu mỗ còn có chút thủ đoạn, hữu kinh vô hiểm hóa giải nguy cơ lần này.”
Nghĩ đến việc mai phục lần này chứng tỏ nội bộ Trương gia có tu sĩ tiết lộ tin tức, mặt Lưu Ngọc trầm như nước.
Hắn khựng lại một thoáng, từ tốn nói tiếp:
“Còn Thải Điệp đạo hữu và Quách đạo hữu hiện tại vẫn đang an toàn, chỉ là tốc độ bọn họ hơi chậm, Cổ mỗ trở về trước một bước.”
“Lúc đó chuyện xảy ra quá đột nhiên, Cổ mỗ lựa chọn lưu lại chắn phía sau, hai vị đạo hữu chỉ cần thoát khỏi hai tên yêu tu tam giai sơ kỳ truy sát mà thôi.”
“Không khó để thoát hiểm an toàn.”
Lưu Ngọc tóm gọn những chuyện trải qua ở lần hành động này chỉ trong đôi, ba câu.
Trương Đào đăm chiêu, nghe xong nhẹ nhàng gật đầu.
Bộ tộc Hỏa Phượng sinh ra đã bất phàm, thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp, là tồn tại mà chỉ có ‘chân truyền Thánh Địa’ hoặc là ‘tu sĩ thiên kiêu’ mới có thể tranh tài.
Trương Đào có thể cảm nhận được nguy cơ hung hiểm ngay lúc đó qua đôi câu, vài lời của Lưu Ngọc, đồng thời cảm nhận được lòng tự tin cũng như khí phách của vị ‘Cổ Thành đạo hữu’ này khi lựa chọn lưu lại chắn phía sau.
“Không hổ là ‘sứ giả Thiên Nam’ có thể xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch đi đến Trung Vực. Quả nhiên thực lực không phải tu sĩ bình thường có thể sánh bằng.”
“Nếu khi đó luyến tiếc “Mạn Đà Huyết Diễm”, lựa chọn một tên đồng đạo thực lực hơi yếu thì e rằng sẽ lại là một loại kết quả khác.”
Nghĩ đến đây, lòng nghi ngờ của Trương Đào biến mất hơn nửa, sinh ra vài phần thưởng thức vị ‘Cổ Thành đạo hữu’ trước mắt.
“Nói như vậy, chắc hẳn nội bộ Trương gia lại bị Yêu tộc khuếch trương ra gian tế.”
“Chỉ sợ ‘Tể Nhân thư phòng’ cũng không còn an toàn, cần thiết mau chóng rút đi!”
Nói đến chỗ này, sắc mặt Trương Đào có chút khó coi.
Trong gia tộc xuất hiện ‘gian tế nhân loại’, ruồng bỏ vinh quang tổ tiên, mặc dù là một việc bê bối, nhưng cũng không có gì lạ.
Dù Trương gia là gia tộc Hóa Thần, thống trị An Nam phủ lâu dài mười mấy vạn năm, nhưng tài nguyên cũng không phải là vô hạn.
Huyết thống các nhánh quá đông đảo, luôn có một ít con cháu được bồi dưỡng trọng điểm, một vài con cháu khác lại bị lạnh nhạt.
Mà Yêu tộc hứa cho lãi nặng, tiến hành mua chuộc những con cháu không được bồi dưỡng trọng điểm, đúng là không chắc bọn họ có kìm lòng được hay không.
Dù sao con đường tu tiên là của cá nhân, không phải toàn bộ tộc nhân đều sẽ đặt nặng việc khôi phục vinh quang tổ tiên, coi đó là chuyện quan trọng nhất.
Trương Đào biết rõ điểm này trong lòng, lại vẫn không nhịn được thất vọng vài phần.
“Phải.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Dù Trương gia bố cục thỏa đáng, mỗi điểm liên lạc đều là một tuyến đơn độc. Nhưng lần hành động này xảy ra vấn đề, chắc chắn trong số thượng cấp hoặc là tu sĩ tương quan xuất hiện ‘gian tế nhân loại’.