Chương 1595 Một vệt đỏ đậm
Mà hai ngày sau, hắn hẹn Trương Đào gặp mặt ở ngoài thành, sau đó là có thể tới địa điểm mới, đợi đến khi cuộc nổi dậy bắt đầu.
“Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ.”
“Không cần thiết phải mạo hiểm.”
Trong lúc đầu óc suy nghĩ như vậy, cơ thể Lưu Ngọc nhoáng lên.
Giữa đêm tối âm trầm, hắn tựa như u linh, hành tung mập mờ không rõ ràng, dễ dàng rời khỏi Xương Nam Thành, không khiến cho bất kỳ giám công và tu sĩ nào chú ý.
Tất cả các tu sĩ chịu nô dịch đều bị phong ấn pháp lực, bao gồm giám công.
Dù là một ít giám công cấp cao thì tối đa cũng chỉ có thể sử dụng bộ phận pháp lực cực nhỏ, phóng thích một ít phép thuật đơn giản.
Tu vi vẫn còn đầy đủ cũng không có pháp lực triển khai phép thuật hoặc thần thông phức tạp, không thể phát hiện Lưu Ngọc được.
Về phần số ít yêu tu đích thân tới hiện trường, dù rằng vẫn đang kiên trì tại cương vị, nhưng tác dụng chủ yếu chẳng qua là dọa dẫm, răn đe thôi.
Chúng nó buông lỏng cảnh giác từ lâu, đang tìm cách hưởng lạc.
Sau khi rời khỏi Xương Nam Thành, Lưu Ngọc một đường chạy đến khoảng cách hơn trăm dặm bên ngoài, tìm một tòa núi hoang có thể trông thấy Xương Nam Thành phía xa, đào một cái động phủ đơn giản.
“Không tồi.”
Lưu Ngọc vươn hai tay bấm quyết, niệm thần chú, thi triển ‘Thổ Tường thuật’, gia cố vách tường một lần, nhẹ nhàng gật đầu hài lòng.
Tường Thần Thức’ bao phủ động phủ lâm thời, nếu như có yêu thú, yêu tu dùng thần thức quét qua thì chỉ có thể nhìn thấy mặt đất bình thường mà thôi.
Sau đó, hắn lấy một cái bồ đoàn ra, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu quá trình tu luyện mỗi ngày.
Trong quá trình tới tới lui lui, không phải phi độn thì là đấu pháp, lãng phí hai mươi ngày thời gian tu luyện, Lưu Ngọc cảm thấy hơi đáng tiếc.
Tuy không đến mức không thu hoạch được gì, nhưng cứ cảm thấy lãng phí thời gian thế nào đó.
Dù bây giờ hắn hơi mệt, lại vẫn kiên trì phải hoàn thành tu luyện, sau đó mới bắt đầu nghỉ ngơi.
“Ực.”
Lưu Ngọc lấy Tử Nguyên đan ra, ngửa đầu nuốt, sau đó nhanh chóng vận chuyển công pháp căn bản ‘Thanh Dương Công pháp’, ngoài mặt dần nổi lên linh quang màu xanh lá, lúc sáng lúc tối, biến ảo chập chờn.
Một luồng khí lưu tinh tế, ấm áp nhu hòa, ẩn chứa linh lực nồng độ cao lập tức xuất hiện ở bụng hắn, được pháp lực kéo vào tuần hoàn trong Đại Chu Thiên.
Mãi đến khi hoàn thành ba mươi sáu lần tuần hoàn mới hóa thành pháp lực trạng thái rắn màu xanh bé nhỏ giống như hạt bụi, chảy vào hồ pháp lực trong đan điền.
Từng giọt nhỏ, gia tăng hạn mức pháp lực tối đa.
Kim Đan trung kỳ đến hậu kỳ cần tích lũy tổng sản lượng pháp lực cao hơn từ sơ kỳ đến trung kỳ nhiều lắm.
Bởi thế, dù đã lên cấp hơn hai mươi năm, Lưu Ngọc cũng mới chỉ bước ra một bước nho nhỏ trên con đường Kim Đan trung kỳ.
Muốn tu luyện đến Kim Đan trung kỳ đỉnh phong, dù mỗi lần tu luyện không ngừng đan dược cũng phải tốn hơn mười năm, thậm chí là hơn trăm năm nữa.
“Phù!”
Sau ba canh giờ, Lưu Ngọc kết thúc tu luyện phương diện luyện khí, phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Cảm nhận được pháp lực tăng cường, đáy lòng hắn hơi động:
“Tử Nguyên đan chỉ là đan dược bình thường trong số đan dược tam giai trung phẩm.”
“Có lẽ đã đến lúc tìm một loại đan dược tinh phẩm trong tam giai trung phẩm rồi?”
“Thông qua con đường của Trương gia chính là một lựa chọn không tồi thì phải?”
“Chỉ cần có đan phương tới tay, với trình độ ‘luyện đan đại sư’ của ta, muốn luyện chế cũng không khó lắm.”
Các loại ý nghĩ lóe lên trong lòng Lưu Ngọc rồi biến mất. Hắn quyết định tìm một thời cơ thích hợp, thăm dò Trương Đào.
Sau đó, hắn lại lấy Dưỡng Thần đan ra nuốt, nhắm hai mắt lại, bắt đầu tu luyện ‘Tôn Thần diệu pháp’.
Từ khi ‘Dưỡng Thần đan chỉ có thể tạo được tác dụng giảm bớt đau đớn, hơn nữa thần thức chính thức vượt qua một trăm dặm, tốc độ tăng trưởng bắt đầu chậm lại.
Lưu Ngọc cũng từng suy nghĩ phương pháp giải quyết, ví dụ như tìm một loại linh vật hoặc đan phương mới có thể trực tiếp tăng cường Nguyên Thần, thần thức gì đó.
Nhưng bất đắc dĩ ở chỗ, tài nguyên phương diện luyện thần càng khan hiếm hơn luyện khí, luyện thể nhiều. Hơn nữa hắn đang ở Hoành Đoạn sơn mạch, đành trì hoãn vấn đề này tới giờ.
“Xem ra chỉ có thể chờ tới được Đại Càn mới có thể nghĩ cách thu gom linh vật hoặc là đan phương phương diện Luyện Thần.”
“Với vốn liếng của Trương gia, chắc hẳn cũng có năng lực tìm được linh vật hoặc là đan phương có tác dụng với tu sĩ Kim Đan.”
“Nhưng có việc cầu người, lỡ như Trương gia đưa ra yêu cầu gì thì không dễ xử lí.”
“Trong thời kì nguy hiểm này, Trương gia sắp có động tác lớn, vẫn không nên đi cầu người ta cho thỏa đáng, để tránh…”
Kết thúc tu luyện ‘Tôn Thần diệu pháp’, Lưu Ngọc yên lặng mở mắt ra, suy nghĩ.
Hắn thoáng nghỉ ngơi một lúc, cởi áo để qua một bên, lấy một hộp Linh dịch luyện thể chế từ Linh thảo quý hiếm ra, bôi đều lên khắp người, bắt đầu tu luyện ‘Tinh Thần chân thân’.
Hết cách rồi, tuy rằng trước đó chuẩn bị kỹ một lượng lớn quần áo, nhưng mấy năm này xuyên qua khắp Hoành Đoạn sơn mạch, lượng tiêu hao cũng lớn vô cùng.
Hắn không còn tồn nhiều y phục cho lắm, hiện tại chỉ có thể dùng tiết kiệm.
“Nhưng nhìn kỹ thuật luyện khí Trung Vực, có thể luyện chế ra ‘Pháp y’.”
“Nhìn như một lớp y phục mỏng manh mà thôi, thật ra có thể so được với pháp khí phòng ngự chuyên dụng, thậm chí còn mang theo đủ loại hiệu quả phụ trợ.”
“Ví dụ như tự động huy động cơ chế phòng ngự khi dao động linh lực trong phạm vi nhất định vượt qua một ngưỡng nào đó, pháp y sẽ tự động phòng ngự.”
“Từ góc độ nào đó mà nói, nó còn thực dụng hơn so với pháp khí phòng ngự, dù sao thì đa số tu sĩ cũng không thể luôn giữ pháp khí trong tay được.”
Trước khi vận công, Lưu Ngọc nhớ lại tư liệu thu thập được, nghĩ đến kỹ thuật luyện khí cao siêu của Trung Vực.
Hắn âm thầm quyết định, sau này nhất định phải nghĩ cách kiếm được một món pháp y cấp Pháp Bảo, không chỉ thuận tiện cho sử dụng hằng ngày, còn tương đương với tăng thêm một tầng phòng ngự.
Nếu muốn khiến một lớp y phục mỏng manh có tác dụng tương đương pháp khí thì bí quyết cần thiết không phải chuyện nhỏ.
Không biết vì sao, tài nghệ này đã thất truyền ở Thiên Nam.
Thiếu hụt kỹ thuật then chốt, dù cho trình độ luyện khí đạt đến luyện khí Đại Sư, luyện khí Tông Sư cũng chẳng thể luyện chế ra được.
Có lẽ vì nguyên nhân nào đó, loại kỹ thuật này chưa bao giờ truyền lưu đến Thiên Nam, hoặc là vì thiếu hụt vật liệu cực kì quan trọng, đồng thời còn không tìm được thứ thay thế.
Cũng có thể là bao gồm cả hai nguyên nhân, thế nên mới khiến kỹ thuật luyện chế ‘Pháp y’ thất truyền ở Thiên Nam.
Lưu Ngọc cũng không biết nguyên nhân cụ thể.
Nhưng hắn nắm giữ thể phách mạnh mẽ, pháp y đối với hắn chỉ là dệt hoa trên gấm.