Chương 1597 Đêm trước nổi dậy!
Dù sao thì lúc này số lực lượng Trương gia có thể điều động ở An Nam lục châu là có hạn, cần đoàn kết những lực lượng có thể đoàn kết.
Tuy là như vậy, lão cũng chỉ là nói đại khái, lựa chọn qua loa đại khái đối với tin tức cụ thể.
Không chi có Trác Mộng Chân không hài lòng với kết quả này, ngay cả Quách Phá Vân cũng khó lòng thỏa mãn.
Chỉ là hai người bọn hắn ‘thực lực thường thường’, còn chưa đủ để khiến Trương gia đặc biệt coi trọng, trọng lượng lời nói chẳng đáng bao nhiêu.
Hai người đành đưa mắt nhìn Lưu Ngọc đầy ẩn ý, hi vọng hắn tiếp tục hỏi tới.
“Được.”
Nhưng Lưu Ngọc nghe xong chỉ khẽ gật đầu, nhìn như không thấy ánh mắt hai người kia, không hỏi thêm gì nữa.
Bởi vì hắn biết, có hỏi thêm cũng không ra kết quả gì.
Những tin tức Trương Đào nói ra bây giờ đã là cực hạn.
Dù sao thì việc này thật sự quá mức trọng đại, đối với tu sĩ Kim Đan thì có thể tính là kinh thiên động địa.
Trương Đào là tu sĩ kinh nghiệm phong phú và từng trải đời, không lý nào không ý thức được sự quan trọng của tin tức, sẽ không tiết lộ nhiều hơn. Với tố chất tâm lý đủ để ẩn náu trường kỳ như hắn, có tạo áp lực thêm nữa cũng vô dụng.
Thà rằng thấy tốt là thu, tránh tổn thương hòa khí mới là thỏa đáng.
“Vậy chúng ta lên đường thôi.”
“Tới nơi đó sẽ có đồng đạo tiếp ứng chúng ta.”
Thấy ba người không truy vấn thêm nữa, đáy lòng Trương Đào thầm buông lỏng, cười nói.
“Vun vút!”
Ngay sau đó, bốn luồng độn quang lặng lẽ dán sát mặt đất phi hành, biến mất giữa gió tuyết mênh mang.
“Nói cách khác, còn thời gian khoảng tám năm nữa.”
“Tám năm sau, một cuộc đại chiến nguy hiểm sẽ ập tới.”
Trong lúc phi độn, đáy mắt Lưu Ngọc lập lòe, suy tư cẩn thận.
“Trong đại chiến như vậy, đại khái sẽ có xác suất gặp phải yêu tu Hóa Hình và tu sĩ Nguyên Anh.”
“Tu vi Kim Đan trung kỳ và tam giai trung kỳ hiện tại vẫn còn quá thấp.”
“Tám năm, không biết có thể đề thăng ‘Tinh Thần chân thân’ tới tam giai hậu kỳ, tăng chút sức tự vệ hay không?”
“Nếu Luyện Thể có thể đột phá tam giai hậu kỳ, vậy thì dù ta đối mặt với yêu tu cường đại như Hỏa Phượng tam giai cũng có thể chống lại bằng thực lực của chính mình.”
“Đến lúc đó, chỉ cần không đi trêu chọc phải yêu tu Hóa Hình thì an toàn xem như tăng mạnh.”
Nghĩ như vậy, đáy lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác cấp bách muốn tăng cấp tu vi.
Tuy rằng thực lực của hắn đã đạt tới thượng tầng tam giai, vượt lên cực hạn của tu sĩ và yêu tu tam giai thông thường.
Nhưng vẫn có khoảng cách không nhỏ mới có thể đạt được tam giai đỉnh phong chân chính.
Dù ‘Tinh Thần chân thân’ đột phá đến tam giai hậu kỳ, Lưu Ngọc nhớ lại thực lực kinh người của Tam công chúa Hỏa Phượng cũng không thể nắm chắc đủ để chống lại.
Nhưng tính ra nắm chắc có thể chống lại Hỏa Phượng mắt tím vừa tranh phong cách đây không lâu.
Hắn tự hỏi một chút, nếu đối thủ tranh đấu là cùng cấp bậc với Tam công chúa Hỏa Phượng thì cần phải song song đột phá Luyện Khí và Luyện Thể mới có thể chắc ăn được.
Hết thảy thành lập trên sự tự tin của tam đạo tề tu.
Nếu chỉ tu luyện một đạo duy nhất, dù “Thanh Dương công” bất phàm, còn được Tiên Phủ thôi diễn ưu hoá thì ít nhất cũng phải đạt được cảnh giới ngang hàng mới có thể đối đầu được.
Bởi nếu nói đến huyết mạch, Hỏa Phượng bộ tộc đúng là “cao quý”, thực lực cùng cảnh giới có thể so với ‘chân truyền Thánh Địa’.
“Dù tiến độ tu vi đạt được mong muốn, đến lúc đó cũng phải tận lực khiêm tốn, không nên khiến người khác chú ý quá mức.”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc hạ quyết tâm hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Một khi phát hiện tình huống không đúng, hắn sẽ lập tức sẵn sàng chạy trốn, lấy an toàn của bản thân làm đầu. …
Một ngày sau, bốn người trằn trọc qua hơn hai vạn dặm, cẩn thận tiềm hành, cuối cùng đi tới biên giới giao nhau giữa Doãn châu và Qua châu.
Toái Kim Thành ngay tại nơi này.
“Hộ pháp đại nhân, đây là tình báo hoạt động của ‘Huyết Bức tộc’ gần đây, cùng với đó là tin tức của thành viên tổ chức tại với Toái Kim Thành, còn có tình huống tỉ mỉ các tuyến do chúng thuộc hạ phát triển.”
“Đây là thông tin thân phận, đều là thuộc hạ chuẩn bị tỉ mỉ, đương sự đã ‘biến mất’, tuyệt đối sẽ không xuất hiện nửa điểm sai lầm.”
Một gã nữ tu hồng y đeo trường tiên màu đen bên hông, y phục bại lộ, thân thể phong lưu tiến tới hành lễ, cung kính đưa năm cái Ngọc Giản tới.
Nhìn dáng dấp, rõ ràng nàng ta không phải nô lệ bình thường, đại khái là vai giám công gì đó.
“Yêu tộc phát triển ra ‘gian tế nhân loại’ ở Trương gia, Trương gia đã cũng phát triển ra ‘gian tế yêu tộc’ trong yêu tộc, hai bên thẩm thấu lẫn nhau.”
“Thú vị.”
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua nữ tu hồng y tu vi chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, lại nhìn sang Yêu Bức to chừng một trượng trên cành cây khô cách đó không xa.
Con Yêu Bức có làn da đỏ màu máu, đôi cánh thịt có vẻ dữ tợn đến đáng sợ, trong miệng chìa ra hai chiếc răng nanh to dài.
Khi nó liếc mắt nhìn lại, một luồng khí tức hung ác khát máu ập vào mặt mà tới.
Tuy hình thể chỉ vỏn vẹn một trượng, nhưng dao động nó tản ra trong lúc lơ đãng cũng là cấp tam giai chân chính, rõ ràng hình thể hiện tại không phải hình thể bình thường.
Huyết Bức tam giai yên lặng quan sát mấy người giao lưu, thấy Lưu Ngọc nhìn sang thì trực tiếp quay đầu đi chỗ khác, không nhìn bọn họ nữa.
Rõ ràng tỏ ý không muốn trò chuyện.
“Yêu tu thì thế nào?”
“Chỉ cần có trí tuệ cấp cao, hiểu được tự hỏi quan hệ lợi và hại thì lập tức không thiếu được thói xấu của sinh linh có trí tuệ, có thể bị người thu mua.”
“Tiền có thể mua tiên, cổ nhân không khi ta.”
Lưu Ngọc lạnh tanh dời ánh mắt, đáy lòng dâng lên ý niệm như vậy.
Sau đó hắn, đồng tử hắn khẽ đảo, nhìn về phía tòa thành nhỏ cách hơn ba, bốn mươi dặm.
Tuy nói là tiểu thành, nhưng cũng chỉ nhỏ hơn Vọng Nguyệt Tiên Duyên Thành hắn từng ở mấy năm một chút, ước chừng dài hơn mười dặm.
Nhưng thành này cũng giống Xương Nam Thành, bị vây trong trạng thái tàn phá, tường thành rách nát bất kham, đồng thời không bố trí trận pháp thủ hộ.
Lưu Ngọc yên lặng nhìn kỹ ‘Toái Kim Thành’ trong tuyết, cũng không có hứng thú gì lắm với cuộc giao lưu của Trương Đào và thuộc hạ lão.
Nói cho cùng, hắn chỉ là khách qua đường ở An Nam lục châu này.
Tuy rằng vì muốn đi Đại Càn nên tạm thời hợp tác với Trương gia, nhưng khách qua đường đến cùng vẫn là khách qua đường.
Hắn không muốn, cũng không nguyện dính dáng quá sâu với Trương gia.
Mạo muội gia nhập Trương gia trong tính huống hiện tại chẳng những không chiếm được chỗ tốt gì, ngược lại còn bị người dùng như thương.