Chương 1598 Đêm trước nổi dậy! (2)
Lưu Ngọc hoàn toàn có thể tự thúc chín Linh thảo quý hiếm trong Tiên Phủ của mình, mượn phương thức giao dịch thu được đủ loại tài nguyên cần thiết.
Tiến vào một thế lực nào đó sẽ cần thời gian rất lâu để dung nhập hạch tâm, ngược lại trở thành một loại ràng buộc với hắn, không bằng một mình cho thoải mái.
“Chỉ cần đến Đại Càn, chẳng khác nào cá vào biển rộng, tiêu dao tự tại.”
“Với lượng tài nguyên phong phú của Trung Vực, dù làm một tán tú đơn giản cũng có thể sống rất thoải mái.”
“Đằng nào ta cũng có thể thông qua việc luyện đan, hiện đổi Linh thảo do Tiên Phủ ủ chín thành Linh Thạch và các loại tài nguyên.”
“Đồng thời, có tu vi cảnh giới Kim Đan, tu sĩ khác cũng sẽ không dễ dàng trêu chọc.”
Lưu Ngọc nhìn phương xa, yên lặng nghĩ thầm, suy nghĩ khoảng thời gian không xa sắp tới.
Trương Đào cũng không giao lưu với thuộc hạ lâu lắm.
Một khắc đồng hồ sau, hai bên hoàn thành giao tiếp, Trương Đào lấy ba Ngọc Giản ghi chép tin tức thân phận giao cho ba người Lưu Ngọc, Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân.
Lưu Ngọc nhận Ngọc Giản, đưa thần thức vào, nháy mắt đọc thuộc tin tức được ghi lại.
Hai tay hắn khẽ động, kháp mấy pháp quyết đơn giản, thuận thế hóa thành một tu sĩ Trúc Cơ vô cùng bình thường.
Mà lúc này, ba người kia cũng đã hoàn thành ngụy trang.
“Đi thôi.”
Sau khi xác nhận lẫn nhau không lộ ra chút sơ hở nào, mấy người nhìn nhau cười, bị Huyết Bức tam giai ‘áp giải’, cùng đi về phía Toái Kim Thành.
“Vù!”
Tới gần cửa thành, Huyết Bức khôi phục cơ thể lớn vài chục trượng, vỗ cánh bay thẳng vào trong thành.
Nếu đường đường yêu tu tam giai mà cứ quan tâm vài tên tu sĩ Trúc Cơ thì rất khả nghi, thành ra nó cũng không thể ‘áp giải’ mấy người lâu lắm.
Nhưng bị yêu tu tam giai tự mình áp giải mà đến đã đủ để chứng minh thân phận của những người này, yêu thú và giám công bên dưới đều không suy nghĩ nhiều.
“Bốp bốp!”
“Lề mà lề mề cái gì!”
“Còn không nhanh cái chân lên!”
Trường tiên màu đen quất vào tảng đá dưới mặt đất, vang lên âm thanh khiến người run như cầy sấy, nữ tu hồng y quát lên.
“Vâng, vâng.”
Mấy người Lưu Ngọc cúi đầu không nói lời nào, Trương Đào khúm núm đáp lại, diễn xuất vô cùng xuất sắc.
Thấy vậy, lực chú ý của yêu thú và giám công nhanh chóng dời đi, đảo mắt nhìn về phía nơi khác.
Mà mấy người lại bị nữ tu hồng y áp giải, đi bước một vào trong thành.
“Cách cách”
Nhưng ngay khi mấy người đến cửa thành, tiếng trường tiên quất vào da thịt lại bất chợt vang lên.
“Hừm!”
Quách Phá Vân khẽ nghẹn một tiếng, pháp khí thông thường không được rót pháp lực vào như này uy năng không lớn, khó lòng tạo thành tổn thương không lớn với cơ thể của tu sĩ Kim Đan.
Nhưng cảm giác đau đớn lại tồn tại chân thực.
Trong nháy mắt, ánh mắt Quách Phá Vân trở nên nguy hiểm, hiện ra phẫn nộ vì người khổng lồ bị con kiến hôi mạo phạm.
Kẻ đánh người là một tu sĩ Luyện Khí kỳ giám công.
“Nhìn cái gì mà nhìn, còn không đi vào nhanh lên!”
“Chẳng lẽ muốn ăn roi nữa hả?”
Giám công Luyện Khí kỳ đón ánh mắt của Quách Phá Vân không hiểu sao thấy hơi sợ, nhưng nghĩ đến thân phận giám công của mình thì vẫn lớn giọng quát mắng.
Động tĩnh bên này không nhỏ, khiến người và yêu xung quanh đều nhìn cả về phía này.
Có thể là do Quách Phá Vân vừa tiến nhập An Nam lục châu, còn có vài phần không quen, vừa rồi Quách Phá Vân ngẩng đầu đi tới nên mới bị giám công quất roi.
Toàn bộ nô lệ bình thường ở lục châu bây giờ đều không thể ngẩng đầu đối mặt giám công và yêu tu, nói năng hành động đều phải cúi đầu!
Ranh con Luyện Khí có thể bị người dùng một ngón tay nghiền chết lại dám mạo phạm đường đường Kim Đan chân nhân, đổi lại nơi khác thì đã hồn phi phách tán từ lâu rồi.
Với thực lực của mấy người, ‘Huyết Bức tộc’ còn chưa đủ lọt mắt, muốn tàn sát toàn tộc là chuyện nhỏ.
Nhưng hiện tại phải cân nhắc vì đại cục, Quách Phá Vân chỉ nhìn giám công Luyện Khí trước mặt thật lâu, sau đó cúi đầu đi về phía trước.
Tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ này đã nằm trong danh sách tử vong của hắn ta, không lâu nữa sẽ nhận hết tra tấn mà chết!
Tuy không bị thương, nhưng cảm giác nóng rát đau đớn từ ngực truyền lại khiến Quách Phá Vân cảm thấy bị nhục nhã, sát ý trong lòng ngày càng dày đặc.
Thấy người này lựa chọn nín nhịn, Trương Đào âm thầm thở phào một hơi, chỉ sợ Quách Phá Vân không nhịn được, làm hỏng đại sự.
Đối với tu sĩ ẩn núp mấy trăm năm, có lẽ bị tra tấn rất nhiều năm như lão mà nói, chuyện này đã là bình thường như cơm bữa.
Nhưng đối với người vừa gia nhập An Nam lục châu, hoàn toàn không hiểu hết tình hình như Quách Phá Vân thì lại là một sự nhục nhã cùng cực.
Trương Đào âm thầm đánh thủ thế, ý bảo mấy người tiếp tục đi tới.
Giám công Luyện Khí vốn còn chưa hết giận, muốn đánh thêm vài roi, thậm chí quất chết nô lệ trước mặt, lại bị nữ tu hồng y ngăn cản.
Đối mặt với giám công tu vi cao hơn, tuy rằng thân phận không có gì sai biệt, nhưng người nọ lại chột dạ, vẫn ngừng tay lại.
“…”
Lưu Ngọc lạnh lùng thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục đi tới.
Đại trượng phu co được dãn được.
Hắn từng sưu hồn vài tên tu sĩ, hiểu rõ quy củ yêu tộc cai trị, đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này. …
Bọn họ ở lại Toái Kim Thành, thiết lập điểm liên lạc mới.
Trương Đào là ‘hộ pháp’ quản lý công tác ngầm của hai châu, lão từ nơi này thao tác Doãn châu, Qua châu từ xa, ẩn núp thâm nhập, thăm dò tình báo vân vân.
Khua chiêng gõ mõ chuẩn bị cho cuộc khởi sự tám năm sau.
Mỗi ngày lão đều thần bí gặp mặt một chúng tu sĩ, bí mật đưa ‘Uế Pháp Linh dịch’ cũng như bốn mươi bảy món Pháp Bảo tới khắp nơi tại hai châu.
Lưu Ngọc không biết bố trí cụ thể thế nào, cũng không cường ngạnh tiến hành tìm hiểu.
Lưu Ngọc xác nhận bên này ổn định lại, không có chuyện bất chợt đánh mất liên lạc với Trương gia thì sinh ra ý định rời đi.
Tuy nơi này chỉ là một tiểu thành, nhưng cũng không phải không có khả năng có yêu tu Hóa Hình bất chợt tiến tới.
Huống chi, Lưu Ngọc vừa muốn tu luyện, vừa muốn tăng tu vi, đương nhiên không thích hợp ở lại Toái Kim Thành bị yêu tu quản chế nghiêm ngặt như vậy.
Thế nên hắn định rời khỏi thành, lựa chọn tốt nhất là khai một động phủ lâm thời trong phạm vi mười tới mấy trăm dặm gần thành, vượt qua tám năm này.