← Quay lại trang sách

Chương 1599 Tam giai hậu kỳ!

Bảy ngày sau,

Toái Kim Thành, đêm tuyết.

Trong bóng tối, hai tu sĩ lộ ra thân mình cách thành trì hơn mười dặm, lặng lẽ không một tiếng động phóng lên cao rời đi.

Một người trong đó tóc đen áo đen, đồng tử đen kịt như mực, thân hình khôi ngô, khí chất dương cương.

Chính là Lưu Ngọc!

Về phần một người khác, đương nhiên là Trác Mộng Chân.

Nàng vẫn mặc hoa phục màu vàng chiết eo bó sát người, trang dung không nhẹ không đậm, vừa đủ tốt. Toàn bộ nét đẹp của nữ tu đều được cơ thể mềm mại của nàng triển lộ không chút nghi ngờ.

Sau khi bình phục vết thương, nét mặt Trác Mộng Chân tốt hơn nhiều, tu vi cũng nhanh chóng tăng cấp, đã sắp đạt tới Kim Đan sơ kỳ đỉnh phong.

Lưu Ngọc lo lắng với tiến độ của ‘Tinh Thần chân thân’ hiện tại, nếu đột phá tam giai hậu kỳ thì sẽ dẫn đến mất cân bằng âm dương càng thêm thường xuyên, liên đới di chứng khi sử dụng công pháp cũng phát tác nhiều lần.

Thế nên sau khi cân nhắc, hắn vẫn quyết định dẫn nữ tử này theo.

“Vun vút!”

Trong đêm đen, hai người bay cách nhau không xa, tìm kiếm nơi thích hợp mở động phủ.

Nếu định ở lại tám năm, thậm chí càng lâu, đương nhiên không thể tùy tiện quyết định nơi mở động phủ, phải cẩn thận lựa chọn một nơi thích hợp.

Nhưng sau khi An Nam lục châu bị yêu tộc chiếm lĩnh, toàn bộ Linh mạch lớn nhỏ đều đã bị yêu thú, yêu tu chiếm giữ.

Mỗi một lần linh mạch đổi chủ đều bị ghi lại trong yêu tộc.

Vì vậy, để phòng ngừa bị phát hiện, hai người cũng chỉ có thể lựa chọn nơi linh khí loãng.

Lưu Ngọc chịu ảnh hưởng rất hữu hạn, nhưng chắc chắn sẽ khiến tu vi của Trác Mộng Chân tiến triển chậm hoãn.

Nhưng tính ra đã tốt hơn ở lại Toái Kim Thành, như vậy còn chẳng có thời gian để tu luyện.

“Nơi này khá tốt.”

Trong lúc bay, Lưu Ngọc bỗng nhiên nhìn một mảnh đầm lầy dưới chân nói như vậy.

“Giao cho ngươi bố trí trận pháp.”

Lưu Ngọc lấy công cụ bày bố trận pháp ‘Huyễn Diệt Tam Nguyên trận’ ra, nhẹ giọng nói.

Tuy rằng bố trí trận pháp ở nơi không có Linh mạch, Địa mạch thì sẽ làm yếu bớt uy năng nhiều, cũng tiêu hao càng nhiều linh lực, nhưng tốt hơn là không có.

Trác Mộng Chân hiểu biết đạo hữu ít nhiều, mặc dù không tính là rành rẽ, nhưng muốn bố trí trận pháp uy năng mạnh hơn so với Lưu Ngọc tự mình xuống tay một chút là chuyện nhỏ.

“Được.”

Trác Mộng Chân nhận công cụ bày bố trận pháp, nhẹ giọng đáp lời, nét mặt thoáng qua vẻ tươi cười.

Có việc để làm mới khiến nàng không cảm giác mình chỉ để làm cảnh.

Sau đó, nữ tử này bắt đầu thăm dò địa hình, lựa chọn vị trí thích hợp, chôn từng trận kỳ, trận bàn xuống.

Mà Lưu Ngọc thì lấy một thanh trường kiếm pháp khí ra, thi triển ‘Độn Thổ thuật’ đi tới dưới đáy đầm, sấm rền chớp giật khai động phủ.

“Rầm ầm!”

Một khắc đồng hồ sau, theo tiếng nổ nho nhỏ khởi động trận pháp, động phủ cũng đã hoàn thành.

“Tiếp theo là tập trung tinh lực vào ‘Tinh Thần chân thân’, bắt tay vào tiến hành đột phá tam giai hậu kỳ.”

Lưu Ngọc thưởng thức cảnh tuyết bên ngoài lần cuối cùng, chui vào động phủ vừa mở, tiến nhập trạng thái nửa bế quan.

“Ầm ầm!”

Cửa đá chậm rãi đóng lại, phát ra tiếng vang trầm nặng, ngăn cách phòng luyện công với bên ngoài khiến cho trong phòng trở nên tối đi.

Nhưng sau đó, tia sáng dìu dịu của Dương Quang Thạch lập tức sáng lên, chiếu phòng luyện công sáng ngời rõ ràng.

“Với tiến độ tu luyện trước mắt, muốn tăng thực lực lên trong thời gian ngắn thì chỉ có thể gửi hy vọng vào Luyện Thể.”

“Vì thế, trong mấy năm này có thể giảm thời gian tu luyện Luyện Khí, Luyện Thần xuống một cách thích hợp.”

Lưu Ngọc khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, trong mắt lấp lóe tia lý trí, chính thức định ra kế hoạch tu luyện tám năm tới.

Sau khi quyết định, hắn không suy nghĩ nhiều, dứt khoát nhắm mắt lại.

Nhưng lần này hắn không tu luyện ngay mà dùng tinh thần chạm vào điểm sáng xanh biếc trong Nễ Hoàn Cung.

Rất nhanh sau đó, sức hút quen thuộc xuất hiện, Lưu Ngọc không kháng cự, Nguyên Thần nhoáng cái biến mất khỏi nhục thân. …

Hai mắt tối đen, trời đất quay cuồng.

Sau thời gian mê mang, Lưu Ngọc nhanh chóng khôi phục ý thức, thế giới Tiên Phủ vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mắt.

Kết giới màu xanh, đảo nhỏ lơ lửng, Linh điền đất đỏ…

Còn có ngôi sao lấp lánh không ngừng tỏa sáng ở phía xa xa, không thể phi hành tới.

Nếu muốn tập trung tinh thần nghiêng về phía Luyện Thể, đương nhiên phải thúc chín thêm chút Linh thảo, dùng để tu luyện hàng ngày.

Có đầy đủ tài nguyên phụ trợ, thời gian dần qua, tu vi mới có thể tăng mạnh nhanh chóng.

Tuy mài dũa theo thời gian cũng không hẳn là vô ích, nhưng hiệu suất tu luyện sẽ trở nên cực kém.

“May mà đã tính trước được tình huống không thể trao đổi tài nguyên với bên ngoài như bây giờ.”

“Không cần lấy đủ loại phối phương bí dược Luyện Thể với bên ngoài, lại có hạt giống Linh thảo đã được chuẩn bị trước, có thể thúc chín toàn bộ trong thế giới Tiên Phủ.”

Nhìn cảnh tượng quen thuộc mà thân thiết, Lưu Ngọc nghĩ như thế.

“Nhưng số Linh Thạch để tiêu hao trong những năm này cũng dư lại không nhiều lắm.”

“Trước khi lên đường đã chuẩn bị hơn năm mươi vạn Linh Thạch, bây giờ chỉ còn lại mười ba vạn. Sau mười năm, tám năm gì đấy là sẽ tiêu hao sạch sẽ.”

“Muốn nhanh chóng tăng cao tu vi thì cái giá phải trả chính là tiêu hao đủ loại tài nguyên nhanh chóng.”

Nghĩ đến số lượng Linh Thạch còn lại hiện giờ, hắn khẽ cười khổ trong lòng.

Sau đó tâm niệm vừa động, hắn nhanh chóng lướt tới chỗ kết giới màu xanh, đi vào gian phòng trong nhà gỗ nhỏ bên trái.

Hắn chuẩn xác tìm ra từng loại hạt giống Linh thảo, Linh dược.

Kế đó, Lưu Ngọc cầm hơn mười loại hạt giống theo, nhẹ nhàng bay tới trên Linh điền màu đỏ.

“Bụp bụp bụp!”

Tâm niệm hắn vừa động, thần thức vô hình vô chất lan tràn ra mặt đất trong nháy mắt.

Hắn dùng tinh thần can thiệp trực tiếp vào vật chất, đào ra hơn mười hố nhỏ, đổi lại là tiêu hao một bộ phận thần thức.

Sau một khắc, hạt giống Linh thảo được đoàn sáng màu đỏ bao xung quanh lơ lửng rơi xuống từng vị trí khác nhau.

Có hạt giống rơi vào Linh điền màu đỏ, có hạt giống rơi vào hồ nước nhỏ.

Dù hạt giống Linh thảo yêu cầu hoàn cảnh sinh trưởng thế nào cũng có thể tìm được chỗ cho mình, tuy Linh điền chỉ có mười mẫu, nhưng đủ thỏa mãn nhu cầu hiện tại của Lưu ngọc rồi.

Dù sao thì cây trong Linh điền màu đỏ sinh trưởng một canh giờ đã ngang với ba mươi năm tại ngoại giới!