Chương 1600 Tam giai hậu kỳ!(2)
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lưu Ngọc, hạt giống Linh thảo rơi vào bùn đất, vào nước, sau đó nhanh chóng nảy mầm xanh non, lớn lên khỏe mạnh.
Khí tức sinh cơ bừng bừng lan tràn từ mười mẫu Linh điền mà ra.
“Không tồi.”
Lưu Ngọc nhìn cảnh này, cực kỳ hài lòng.
Hắn thoáng động tâm niệm, đoàn sáng màu đỏ tương ứng với Nguyên Thần lập tức bay tới giếng cổ cạnh đó.
Hắn khống chế mấy chục cái thùng gỗ đặt xung quanh giếng cổ, một hơi múc mấy chục thùng Linh tuyền lên.
“Ào ào!”
Mỗi thùng Linh tuyền đều nhắm trúng một gốc Linh thảo, một hơi tưới thẳng xuống.
Nếu có Linh Thực phu nhìn thấy cảnh này, dù phẩm giai cao đến đâu cũng sẽ sợ hãi, hô to phung phí của trời.
Nhưng Lưu Ngọc làm như vậy cũng là vì nắm chắc trong lòng.
Linh thảo được giục lớn nhanh, cái giá đổi lại là nhanh chóng tiêu hao linh lực.
Tuy đa số linh lực tiêu hao đều được Tiên Phủ dùng phương thức không rõ ràng gánh chịu trong quá trình làm việc, nhưng hắn cũng cần bổ sung một phần không nhỏ.
Một thùng Linh tuyền tưới thẳng mà xuống, hơi nước và lượng linh lực khả quan trong đó đều bị tiêu hao nhanh chóng trong quá trình giục chín, cũng sẽ không xuất hiện tình huống quá bổ không tiêu nổi khiến cho Linh thảo khô héo.
Lưu Ngọc thí nghiệm rất nhiều lần mới cho ra kết quả này, thế nên không cần lo lắng.
Tuy hắn cũng không xác định kết luận của mình có chính xác tuyệt đối hay không, nhưng nhìn kết quả thực tiễn trước mắt có vẻ như đều rất bình thường.
“Phương pháp này cũng không tệ lắm.”
Nhìn hơi nước và linh lực đều bị Linh điền màu đỏ nhanh chóng hấp thu, biến mất với tốc độ cực nhanh, Lưu Ngọc âm thầm gật đầu.
Hết cách rồi, bây giờ tương đối thiếu Linh Thạch, nhất định phải dùng tiết kiệm, không thể tiêu xài hoang phí như trước kia nữa.
Lưu Ngọc có thể thông qua Trương gia tiến hành giao dịch, đổi lấy một ít Linh Thạch. Nhưng thực lực Trương gia quá mạnh mẽ, Lưu Ngọc không hi vọng bọn họ biết quá nhiều về mình.
Hơn nữa, chẳng may lúc trao đổi, Trương gia thừa cơ đưa ra điều kiện thì làm sao bây giờ?
Cho nên hắn thà rằng ‘bớt ăn bớt mặc’ cũng không muốn giao dịch với người ngoài, cố gắng thực thi không nhờ vả người khác. Trước mắt
Không phải chỉ đơn thuần không muốn bị thừa cơ nắm thóp, mà chủ yếu là do giao thiệp với quái vật khổng lồ như Trương gia cần cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Mặc dù thái độ Trương Đào trước mắt cũng không tệ lắm, nhưng dù sao thực lực gia tộc bọn họ cũng quá cường đại. Chuyện ngày sau ai nói trước được?
Qua sông đoạn cầu, trở mặt không quen biết, những ví dụ như thế đầy rẫy khắp Tu Tiên Giới này.
Nếu có thể, Lưu Ngọc càng muốn chờ khi nào đến Đại Càn lại lựa chọn nơi Tu Tiên giả tụ tập để đổi Linh Thạch.
“Vù vù.”
Lưu Ngọc vòng quanh Linh điền một vòng, xác nhận Linh thảo, Linh Dược mọc bình thường, tâm niệm vừa động, quang đoàn màu đỏ lớn lập tức biến mất khỏi thế giới Tiên Phủ.
Trong linh điền màu đỏ, hơn mười Linh thảo, Linh Dược còn đang nhanh chóng sinh trưởng, tốc độ gần như mắt thường có thể thấy được.
Dần dần, đủ loại màu sắc linh quang lấp lánh trong linh điền. …
“Ầm.”
Khoảnh khắc Nguyên Thần trở về cơ thể, giữa hư không như có tiếng nổ.
Có Kim Đan cửu phẩm giữ gìn, chỉ trong hai ba hô hấp thì Linh áp của Lưu Ngọc đã khôi phục bình thường.
“Thiếu Linh Thạch thì có cách sinh tồn của thiếu Linh Thạch.”
“Sau này trong thời gian thúc chín Linh thảo thì mỗi lần vận công xong lại vào Tiên Phủ tưới nước đi.”
Hắn nghĩ như thế, sau đó nhắm mắt lại.
Một khắc sau.
Công pháp ‘Tinh Thần chân thân’ ầm ầm vận chuyển!
“Rầm!”
Uy thế mạnh mẽ bắn ra, từng trận kình phong thổi quét bốn phía, chỉ nửa tức ngắn ngủi mà cơ thể Lưu Ngọc đã trướng lớn đến khoảng bốn trượng.
Đồ án hình tròn trong ngực xuất hiện ba màu linh quang đỏ đậm, trắng bạc, xanh thẳm lóng lánh, hoà lẫn vào nhau giống như mộng ảo.
Nếu không phải hắn cởi áo ra từ trước thì sợ là số lượng y phục sẽ lại bớt đi một bộ.
Cứ như vậy, Lưu Ngọc bắt đầu kiếp sống bế quan lấy Luyện Thể làm chủ, thời gian tu luyện Luyện Khí, Luyện Thần giảm bớt, thời gian tu luyện phương diện Luyện Thể tăng lên.
Mỗi một lần kết thúc tu luyện thì hắn đều sẽ đi vào Tiên Phủ, tưới nước cho Linh thảo Linh Dược, giảm bớt tiêu hao linh lực của Linh Thạch.
Thời gian dần trôi, từng năm trôi qua, trong trạng thái không thiếu hụt tài nguyên, tu vi Luyện Thể của Lưu Ngọc bắt đầu vững bước tăng trưởng.
Mà ngược lại, tốc độ tăng trưởng hai phương diện Luyện Khí, Luyện Thần thì chậm lại một chút.
Đương nhiên, Lưu Ngọc tiến vào trạng thái nửa bế quan cũng không đồng nghĩa với việc mất liên lạc với bên ngoài.
Cứ mỗi nửa tháng, hắn sẽ rời khỏi động phủ lâm thời một chuyến, đến địa điểm ước định gặp mặt thuộc hạ của Trương Đào, tìm hiểu tình huống của An Nam lục châu.
Một khi chuyện có biến, hắn sẽ lập tức kết thúc trạng thái bế quan. Hoặc là rút khỏi nơi đây bảo toàn chính mình, hoặc là gia nhập vào cuộc khởi sự đi qua Linh Vũ Thành.
Đương nhiên, trong quá trình khổ tu đơn điệu cũng không thiếu được một chút chuyện lý thú.
Mỗi khi di chứng của công pháp phát tác, Lưu Ngọc sẽ gõ vang cửa phòng Trác Mộng Chân, tiến hành một buổi ‘giao lưu’ sâu sắc, nghiên cứu thảo luận Âm Dương đại đạo và sinh mệnh khởi nguyên.
Nhưng hắn không phải kẻ háo sắc, lúc di chứng của công pháp không phát tác thì sẽ không ‘tùy tiện’ gõ cửa … …
Tầng tuyết đọng thật dày trên mặt đất dần tan ra, ngày đông giá rét trăm năm khó gặp một lần đã qua.
Màu xanh lục lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng lan tràn trên mặt đất.
Ánh nắng chiếu rọi mặt đất, tỏa ra màu sắc của sinh mệnh.
Nhoáng cái đã qua bảy năm, dần tới gần ‘Nghị sự Vương Đình’ của yêu tộc.
Nhưng trong động phủ lâm thời lại gần như không cảm nhận được thời gian trôi qua.
“Ầm ầm!”
Trong phòng luyện công thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ như Hoàng Hà sóng cuộn bể gầm.
“Tanh tách.”
Kèm với đó là tiếng chớp xẹt như hổ báo kèm theo.
Một luồng uy thế cực kỳ mạnh mẽ bao phủ toàn bộ phòng luyện công, ngay cả mặt tường được pháp thuật gia cố cũng bị uy thế mạnh mẽ làm cho bùn đất rơi xuống.
Nếu không có trận pháp ngăn cách, sợ là uy thế đã lan tràn lên trên mặt đất, bị yêu thú đi ngang qua phát hiện.
Nếu nhìn kỹ lại, cả tiếng sóng cuộn bể gầm lẫn âm thanh sấm sét đều tỏa ra từ trong cơ thể của một bóng người khôi ngô đang ngồi xếp bằng.
Hắn cao lớn khoảng năm trượng, dựa theo quan niệm của người phàm thì có thể gọi hắn là ‘người khổng lồ’.
Người bình thường đứng trước mặt bóng người khôi ngô nọ còn chẳng tới đầu gối hắn.
Cẩn thận nghe kỹ, tiếng vang như kinh đào hải lãng đó là khí huyết mênh mông của người này!
Có thể thấy được khí huyết của hắn mạnh mẽ cỡ nào.
Thời gian bảy năm trôi qua, Lưu Ngọc tiến hành tu luyện theo kế hoạch đã điều chỉnh, đạt tiến bộ nhảy vọt trên phương diện Luyện Thể.
‘Tinh Thần chân thân’ đã tới tam giai trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là có thể đột phá.
Thay đổi rõ rệt nhất chính là hình thể bên ngoài, từ bốn trượng tăng trưởng đến năm trượng.
Tiếp theo chính là màu sắc của ‘Liệt Dương pháp lực’, màu đỏ thẫm càng thêm thuần khiết.
Lực lượng càng mạnh thì cũng cần thể lớn hơn tương ứng mới có thể phát huy ra được. Vậy nên Lưu Ngọc cũng không cảm thấy lạ khi hình thể mình thay đổi, ngược lại còn rất thích ứng.
Lực lượng càng lớn mạnh thì cần một nhục thân mạnh mẽ hơn mới có thể chống đỡ và phát huy.