Chương 1601 Tam giai hậu kỳ!(3)
Mà hình thể khổng lồ cũng dễ dàng phát huy uy lực của lực lượng mạnh mẽ hơn.
Đương nhiên, tình huống phản phác quy chân là ngoại lệ, nhưng Lưu Ngọc còn chưa đi đến một bước kia.
Theo thời gian trôi qua, tiếng vang của khí huyết mênh mông dần yếu bớt, Lưu Ngọc chậm rãi thu công, sau đó mở mắt ra.
linh quang đỏ thẫm trong đồng tử của hắn nhạt dần, khôi phục lại trạng thái đen như mực.
“Quả nhiên, trùng kích Tam giai hậu kỳ vẫn gặp bình cảnh.”
“Không hy vọng có thể đột phá trong thời gian ngắn.”
“Đã đến lúc sử dụng một sợi ‘Thái Dương chi lực’ kia, thử cưỡng chế phá quan.”
Lưu Ngọc nhìn chằm chằm phía trước, yên lặng nghĩ.
Dưới thị giác của chân thân, rất nhiều thứ trở nên cực kỳ nhỏ bé, thậm chí có cảm giác như vừa đụng vào là nát. Cảm giác này rất là kỳ lạ.
Nhưng hắn biết đó không phải là ảo giác, mình thật sự có thể làm được như vậy.
Lúc này, sức mạnh nhục thân của Lưu Ngọc đã đạt tới năm, sáu trăm vạn cân, nếu dùng hình thái chân thân thì hoàn toàn có thể dịch chuyển một ngọn núi nhỏ.
Với cường độ nhục thân hiện tại, có thể dễ dàng dùng tay không cường ngạnh chống lại Pháp Bảo.
Dù chỉ với tu vi Luyện Thể, cận chiến với yêu tu cùng giai cũng không có gì đáng sợ.
Đương nhiên, suy tính tới độ nguy hiểm khi cận chiến chém giết, hắn sẽ cố gắng tránh đi tình huống như vậy.
“Có lẽ một năm sau, Trương gia sẽ triệt để nổi dậy.”
“Đại khởi nghĩa oanh oanh liệt liệt, sẽ quét sạch An Nam lục châu!”
“Dưới phản ứng dây chuyền, Yêu tộc sẽ càng giám thị tu sĩ khắc nghiệt hơn, nói không chừng sẽ triển khai điều tra và càn quét triệt để.”
“Không thể chờ, phải biết nên lấy hay nên bỏ.”
“Cho dù sẽ để lại một chút khuyết điểm, khiến cho tam giai trung kỳ tu luyện không được hoàn mỹ, nhưng bây giờ cũng không lo được nhiều như vậy.”
“Với thế cục trước mắt, nhất định phải biến tiềm lực thành thực lực, ta cần thực lực chân chính!”
Suy nghĩ trong đầu không ngừng bay nhanh, đáy mắt Lưu Ngọc lóe lên vẻ kiên định, hạ quyết tâm.
Nghĩ đến đây, hắn không do dự nữa, nhẫn trữ vật lóe lên linh quang, một cái mặt dây chuyền lớn chừng giọt nước xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Mặt dây chuyền màu lam trong suốt, bên trong ẩn hiện một sợi tơ đỏ, không ngừng tản ra ánh sáng và nhiệt độ.
Dù đang bị phong ấn nhưng nó cũng khiến cho mặt dây chuyền trở nên nóng hổi.
Thái Dương lực!
Lưu Ngọc đánh mấy đạo pháp quyết vào trong mặt dây chuyền, giải trừ phong ấn.
“Vù vù!”
Mặt dây chuyền khẽ run lên, sợi linh quang đỏ thẫm nọ nhanh chóng bay từ mặt dây mà ra, lơ lửng trong phòng luyện công.
Ánh sáng và nhiệt độ nó tản ra cứ như không ngừng không nghỉ.
Gần như trong nháy mắt ấy, phòng luyện công trở nên nóng rực như bị nướng trên lửa vậy.
Thậm chí trên vách tường đã xuất hiện vết cháy xém do lửa.
Nhưng nhiệt độ này không thể tạo thành ảnh hưởng đến Lưu Ngọc.
Mặt mày Lưu Ngọc lạnh tanh, cẩn thận tỉ mỉ đánh ra mấy đạo pháp quyết, đánh sâu vào sợi linh quang màu đỏ kia.
Đẳng cấp ‘Thái Dương lực’ cao hơn so với ‘Thái Âm lực’ và ‘Tinh Thần lực’ nhiều.
Dù chỉ có một sợi, dù nhục thân đã đạt tới tam giai trung kỳ đỉnh phong mà Lưu Ngọc vẫn không dám hấp thu trực tiếp.
Nếu chủ quan mà qua loa hút vào trong cơ thể, chỉ sợ không lâu sau là cơ thể sẽ hóa thành một quả cầu lửa, sau đó nổ mạnh thành từng mảnh nhỏ.
Pháp quyết vừa ra, thành công khống chế ánh sáng và nhiệt độ của linh quang màu đỏ trong phạm vi sợi tơ đỏ.
Mấy tức sau, sợi ‘Thái Dương lực’ hơi run lên.
Một tia sáng màu đỏ nhỏ như sợi tóc chậm rãi từ bên trong bay ra, vọt thẳng vào lồng ngực Lưu Ngọc.
Trong nháy mắt, cảm giác thiêu đốt kịch liệt xuất hiện!
“Hừ!”
Dù chân thân có kháng tính cường đại mà Lưu Ngọc vẫn suýt không chống đỡ được, gương mặt vặn vẹo vì đau đớn mãnh liệt, không nhịn được kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế.
Sau đó hắn lập tức vận chuyển ‘Tinh Thần chân thân’.
Chín đại huyệt trong lồng ngực xoay xung quanh ra đồ án hình tròn, nhanh chóng triển lộ linh quang đỏ đậm, cực lực luyện hóa linh lực vừa rót vào trong cơ thể.
Tóc dài không gió mà bay, cơ bắp rắn chắc như tường đồng vách sắt ứa ra từng giọt mồ hôi, Linh áp quanh thân Lưu Ngọc mãnh liệt ngưng tụ!
Một sợi linh lực ‘Thái Dương lực’ liên tục rót vào trong đồ án hình tròn không ngừng, bị ‘Tinh Thần chân thân’ kéo đi tuần hoàn một vòng cơ thể.
Trong lúc nó rèn luyện mỗi một tấc máu thịt khắp tứ chi bách hải, đồng thời cũng giúp ‘Liệt Dương pháp lực’ tiến thêm một bước lột xác!
Theo quá trình luyện hóa linh lực ‘Thái Dương lực’ không ngừng, Liệt Dương pháp lực cũng như được gột rửa, màu cam dần rút đi, chuyển thành đỏ đậm, pháp lực trở nên thuần túy hơn.
Mà theo Liệt Dương pháp lực thong thả lột xác, uy thế và Linh áp quanh người Lưu Ngọc cũng chậm rãi tăng lên trên trụ cột ban đầu, sắp đạt tới đỉnh phong cao hơn!
“Dù cho lần này không trùng quan thành công thì ta cũng sẽ mạo hiểm lần nữa, tiến vào trạng thái ‘Chí Cao Chí Thượng’ kia.”
“Sau đó tinh luyện thêm một sợi ‘Thái Dương lực’ từ sao trời hư ảo trong Tiên Phủ!”
Lưu Ngọc vừa cảm nhận cháy bỏng tê tâm liệt phế vừa sinh ra ý niệm cuối cùng này, sau đó tập trung toàn bộ tinh thần, xung kích bình cảnh Tam giai hậu kỳ.
Có đôi khi, không phải mọi người không thể xem xét về lâu về dài.
Chẳng qua là vì khó khăn gần trong gang tấc mà không thể không làm ra một vài lựa chọn không có lợi cho tương lai.
Nói cho cùng, nếu không có hiện tại thì lấy đâu ra tương lai cơ chứ?
Một sợi ‘Thái Dương lực’ nhỏ bé giống như vô cùng vô tận, linh lực bị rút ra liên miên không dứt.
Nhưng tốc độ linh quang tối dần lại ít ỏi đến mức không thể nhận ra. …
Cửa lớn phòng luyện công đã bị một lớp tro bụi hơi mỏng bao trùm, cứ như đã lâu không có dấu vết của con người.
Thời gian nhoáng một cái, lại là nửa năm trôi qua.
Một bóng người lẳng lặng ngồi xếp bằng trong phòng, khí huyết mãnh liệt trong cơ thể càng bành trướng.
Từng sợi tinh khí hình thành ‘cầu vồng’ cũng trở nên tráng kiện hơn, dị tượng cực kỳ kinh người.
“Phù!”
Sau một hồi lâu, Lưu Ngọc kết thúc vận công, mở mắt, từ từ nhả ra một ngụm trọc khí.
Nhìn linh quang đỏ đậm lóng lánh trong ngực, hắn nhếch môi nở một nụ cười.
Tam giai hậu kỳ!