← Quay lại trang sách

Chương 1603 Tầm nhìn mới tinh

Linh khí lộn xộn không có trật tự rất khó lợi dụng hữu hiệu, phải chuyển hóa nó thành “linh lực” có thứ tự trước mới có thể sử dụng thuận lợi.

Tu tiên giả luyện hóa, trận pháp chuyển hóa, linh vật thay đổi một cách vô tri vô giác vân vân, đều như thế.

Rất nhiều ảo diệu trong đó, cho dù Lưu Ngọc đã bước vào cảnh giới Kim Đan nhưng vẫn có nhiều chỗ không hiểu, không lý giải thấu triệt hoàn toàn.

Nhưng lúc này, tại tầm nhìn của Linh Giác, hắn thấy được một chút khác biệt. Đó là chút ‘hư ảnh’ mông lung, như có như không.

Mỗi sợi linh khí đều đến từ rất nhiều điểm sáng linh khí đủ loại thuộc tính cấu thành.

Nếu coi mỗi ‘điểm sáng’ còn mỏng manh hơn bụi bặm, tồn tại đơn độc trong không gian là một ‘đơn vị’ linh khí.

Vậy thì trong tầm nhìn Linh Giác của Lưu Ngọc lúc này, những ‘hư ảnh’ hắn nhìn thấy còn mỏng manh hơn điểm sáng linh khí cơ bản gấp mấy trăm lần, thậm chí nghìn lần!

Dù tập trung tinh thần, thả ra toàn bộ Linh Giác thì hắn cũng phải nhìn một lúc lâu mới có thể quan sát được.

Dù vậy, Lưu Ngọc cũng chỉ ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một chút ‘hư ảnh’ mông lung, hoàn toàn không thể nhìn rõ ràng.

Chỉ cần hơi nới lỏng tinh thần, không tập trung cao độ thì những bóng mờ đó lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

“Còn mỏng manh hơn điểm sáng linh khí cơ bản hàng trăm hàng ngàn lần, chẳng lẽ là… thứ tạo thành điểm sáng linh khí?”

Lưu Ngọc thoáng thả lỏng, trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, nhỏ giọng nói thầm.

Bên trong mỗi một điểm sáng linh khí đều chứa mấy trăm, thậm chí mấy ngàn ‘hư ảnh’ càng nhỏ bé hơn, do mấy trăm, mấy ngàn ‘hư ảnh’ phát sáng tạo thành.

Cứ như những vật này là tồn tại còn cơ bản hơn cả điểm sáng linh khí, ẩn chứa một bộ phận ảo diệu của bản chất của thế giới.

“Còn nhỏ hơn điểm sáng linh khí tới mấy trăm, mấy ngàn lần, vậy thì gọi là ‘Linh tử’ đi?”

Nhớ lại hư ảnh vô cùng nhỏ bé mới nhìn thấy, để tiện ghi nhớ, Lưu Ngọc đặt cho nó một cái tên.

“Căn cứ những gì mới thấy được, mấy trăm mấy ngàn ‘Linh tử’ tạo thành một điểm sáng linh khí, hình như chính giữa còn có khoảng cách rất lớn, có lẽ trong đó còn có không gian để thao tác?”

“Nếu sắp xếp những Linh tử này theo quy luật, đồng thời áp súc chặt chẽ hơn thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“Phải chăng có thể khiến cường độ pháp lực tăng lên, hoặc là uy lực của pháp thuật càng lớn hơn?”

Lưu Ngọc suy tư một hồi, trong lòng xuất hiện rất nhiều nghi vấn.

“Dựa theo lý luận kiếp trước, nếu cùng một thể tích thì mật độ càng dày, chất lượng càng cao.”

“Áp dụng lý thuyết này cho Linh tử ở Tu Tiên Giới thì sẽ như thế nào?”

“Nếu có thể điều khiển trực tiếp Linh tử cơ bản hơn một cách chuẩn xác, tỉ mỉ thì sẽ khiến cho thực lực mình thay đổi như thế nào?”

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Lưu Ngọc, khiến đáy lòng hắn dần nóng bỏng lên.

Hắn lập tức tập trung tinh thần cường độ cao, một lúc lâu sau mới lại thấy những Linh tử mông lung đó lần nữa, đồng thời thử dùng thần thức dẫn động.

Nhưng dù thần thức của Lưu Ngọc biến đổi ra sao, thậm chí sử dụng kỹ xảo ‘Tôn Thần diệu pháp’ chăng nữa cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp tới ‘Linh tử’. Hắn chỉ có thể mượn cách dẫn động điểm sáng linh khí, tác động gián tiếp tới Linh tử mà thôi.

Có vẻ như với hiện trạng thần thức và Linh Giác của hắn hiện tại thì tạm thời chưa chạm đến phương diện đó được.

Trước mắt, đơn vị nhỏ nhất mà hắn có thể điều khiển được là điểm sáng linh khí.

“Đáng tiếc…”

Phát hiện thứ mới làm Lưu Ngọc cấp thiết muốn nếm thử một phen, nhưng thử liên tục rất nhiều lần cũng không thể ảnh hưởng trực tiếp đến ‘Linh tử’ chút nào.

Chỉ cần sinh ra ý tưởng tác động Linh tử, tinh thần hơi buông lỏng là hư ảnh Linh tử xuất hiện trong Linh Giác sẽ lập tức biến mất không thấy.

Vậy thì sao có thể tác động, thậm chí là điều khiển được?

“Xem ra với thần thức và Linh Giác của mình bây giờ, muốn điều khiển Linh tử trực tiếp thì quá miễn cưỡng.”

Lưu Ngọc thử liên tục mà không có kết quả, chỉ có thể lắc đầu khe khẽ, tạm thời bỏ qua.

“Nếu dùng thần thức điều khiển để giữa Linh tử không còn khoảng cách thì chắc là mật độ sẽ tăng lên gấp nhiều lần.”

“Nếu chỉ có Linh tử thuộc tính Thổ gắn kết chặt chẽ với nhau, lại thông qua pháp thuật thi triển ‘Thổ Tường thuật’ thì mặt tường sẽ cứng chắc đến mức?”

“Uy lực sẽ tăng lên bao nhiêu?”

“Đổi thành linh khí thuộc tính khác thì sao?”

Ngẫm tới sự thần bí cũng như tráng lệ của Linh tử, đáy lòng Lưu Ngọc hiện lên vô số phương hướng có thể tăng thực lực lên.

Nhưng với hiện trạng bây giờ, hết thảy phỏng đoán đó chỉ là phỏng đoán mà thôi.

Muốn thăm dò cụ thể thì vẫn phải đợi tới sau này.

Thần thức và Linh Giác chậm rãi thu lại mi tâm, trên đường đảo qua bồ đoàn, cái bàn, đồ uống trà và các dụng cụ thường ngày.

Những thứ này mặt ngoài nhìn như bóng loáng rạng rỡ, mà dưới tầm nhìn thần thức và Linh Giác của Lưu Ngọc thì chẳng khác nào ‘núi non gập ghềnh’.

Lưu Ngọc dùng thần thức quan sát tỉ mỉ những hình ảnh này, linh quang chợt lóe lên, nghĩ đến một bộ phim từng xem ở kiếp trước.

‘Giọt nước’ trong phim để lại cho hắn ấn tượng rất sâu sắc.

Bây giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy cảnh tượng rực rỡ hào quang đó thật sự tráng lệ.

“Liệu những tu sĩ khác có giống ta không nhỉ, tiến vào Kim Đan hậu kỳ hoặc tam giai hậu kỳ là có thể quan sát được cấp độ Linh tử.”

Lưu Ngọc khoanh chân ngồi xuống, trong lòng hiện lên nghi vấn này.

Trong quá trình trao đổi với tu sĩ Kim Đan khác, hình như toàn bộ tu sĩ hắn từng luận đạo đều không có câu hỏi trong phương diện này.

Nhưng cũng không thể vì thế mà khẳng định các tu sĩ khác không quan sát tới cấp độ Linh tử.

Nếu tu sĩ Kim Đan, sinh linh tam giai không làm được, vậy tu sĩ Nguyên Anh, cấp bậc tứ giai thì sao?

Rốt cuộc là hắn đặc thù hay có nguyên nhân khác?

Vậy tu sĩ tu vi cao hơn, thần thức và Linh Giác đều mạnh hơn thì có khả năng quan sát được không?

“Có lẽ không phải không quan sát được.”

“Trước kia không nghe nói tới tin tức trong phương diện này có khả năng là do cao giai phong tỏa kiến thức của cấp bậc thấp hơn.”

“Dù sao thì tài nguyên của cao giai tại thế giới này là có hạn.”

“Giữa tu sĩ với tu sĩ tồn tại cạnh tranh, các thế lực cũng cạnh tranh với nhau, tranh đoạt tàn khốc hiện diện khắp nơi.”

“Hơn nữa, theo những gì ta vừa chứng kiến, theo lý thì thần thức và Linh Giác càng mạnh sẽ càng có khả năng nhận thấy sự tồn tại của Linh tử.”

“Chẳng qua tạm thời còn chưa xác định được là cần cường đại đến trình độ nào.”

“Không thể dựa theo tình huống cá nhân ta mà kết luận tất cả tu sĩ cũng như mình, dù sao bây giờ còn chưa có tham chiếu.”

Trước khi vận công củng cố cảnh giới, đáy lòng Lưu Ngọc lại hiện ra rất nhiều ý niệm.

Nhưng nghĩ mãi cũng không có kết quả, chỉ có thể tạm thời gác sang một bên, vận chuyển công pháp củng cố cảnh giới vừa đột phá.

“Ầm!”

Công pháp ‘Tinh Thần chân thân’ vận chuyển, linh quang trong ngực của cơ thể khổng lồ cao sáu trượng cấp tốc lan ra toàn thân, lập tức biến hóa thành màu trắng bạc, xanh lam.