Chương 1604 Bão tố buông xuống!
Cực nóng và cực lạnh luân phiên lẫn nhau, tôi rèn, ôn dưỡng mỗi tấc máu thịt khắp tứ chi bách hài.
Đốm sáng xanh biếc lấp lánh dẫn theo ý niệm bát ngát của vì sao cổ xưa, cứ như liên kết với một mảnh tinh không vô hạn. …
“Phù!”
Lưu Ngọc nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở mắt ra, ba màu lóng lánh trong mắt dần rút đi.
Kết thúc vận hành công pháp, thân thể hắn nhanh chóng thu nhỏ lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rất nhanh sau đó, hắn thu đến kích cỡ người bình thường, chẳng khác nào võ sư thanh niên hạ luyện tam phục, đông luyện tam cửu.
“Cuối cùng nền tảng tu vi cũng vững chắc.”
Cảm nhận được nhục thân chạm đến trình tự nghìn vạn cân, lực lượng cứ như vô cùng vô tận, Lưu Ngọc nở nụ cười thoải mái.
Bằng lực lượng của hắn hiện tại, tay không cách núi ngăn sông cũng là bình thường, sống sờ sờ xé yêu thú, tiên tử cũng không nói chơi.
Quan trọng nhất là, một thế giới mới tinh đã mở ra khe hở với hắn!
Chỉ cần tu vi tiếp tục tăng lên, kiểu gì cũng có ngày bước qua cánh cửa kia!
“Đáng tiếc, lần này Nguyên Thần đề thăng mạnh như vậy, đến lúc tấn chức Kim Đan hậu kỳ thì biên độ tăng lên sẽ giảm bớt rất nhiều.”
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Tam giai hậu kỳ tương ứng với Kim Đan hậu kỳ, Kim Đan hậu kỳ chỉ là cảnh giới của người tu tiên, mà hệ thống giai tầng lại có thể đối ứng với vạn tộc.
Hắn đã là sinh linh tam giai hậu kỳ, lần tấn chức kế tiếp, phương diện Nguyên Thần đương nhiên sẽ giảm bớt biên độ tăng lên.
“Chỉ còn lại một vạn Linh Thạch trung hạ phẩm và hai Linh Thạch thượng phẩm, đã không dư lại là bao.”
“Thậm chí không có Linh thạch bổ sung ấn ký linh lực để vận dụng Phá Bại kiếm.”
“Xem ra phải nghĩ cách kiếm Linh Thạch.”
Trong đầu Lưu Ngọc hiện lên ý niệm này, lập tức đứng dậy rời khỏi bồ đoàn, đi ra khỏi phòng luyện công.
Nhoáng cái đã lại qua nửa năm, thời hạn tám năm đã tới.
Cảnh giới của hắn đã vững chắc, cũng là lúc đi hiểu biết tình hình bên ngoài.
“Không biết bây giờ Toái Kim Thành thế nào rồi?”
“Trương gia đã nổi dậy chưa?”
Lưu Ngọc nhìn cửa đá chậm rãi mở ra, lẳng lặng nghĩ thầm.
Khoảnh khắc cửa đá mở ra, hắn vừa lúc thấy một nữ tu mặc hoa phục màu vàng chiết eo bó sát người, lặng yên ngồi cạnh bàn đá trong đại sảnh.
Vẻ mặt nữ tử vô cùng phức tạp, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua tám năm, dung nhan Trác Mộng Chân không thay đổi mảy may.
So với tuổi thọ tương ứng sáu trăm năm của tu sĩ Kim Đan mà nói, tám năm chẳng qua là một thời gian bế quan ngắn ngủi, quan niệm thời gian của họ đã có biến hóa rất lớn so với người phàm.
Lưu Ngọc cảm ứng được khí tức và Linh áp của Trác Mộng Chân, phát hiện tu vi nữ tử đã khôi phục, lần nữa trở lại Kim Đan trung kỳ.
“Chúc mừng Trác đạo hữu, đã quay về đến trung kỳ.”
Hắn cười đến gần, ngồi xuống băng ghế đá.
Tuy rằng đã giao lưu sâu sắc rất nhiều lần, nhưng ngày thường hai người ở cùng nhau vẫn tương đối khách sáo, không vượt qua lễ nghĩa.
Đối phương xuất từ Hợp Hoan Môn, lại không phải kiểu nữ tu hành vi phóng đãng.
Lưu Ngọc lấy được ‘giọt máu đầu tiên’, cho nên tương đối tin tưởng điểm này.
Bởi vì không cần thiết. Lại thêm quan hệ của hai người hơi mập mờ, ngày thường Lưu Ngọc cũng không ỷ vào thực lực cao cường mà cưỡng ép đối phương làm ra chuyện gì khác người.
“Ừm.”
Thấy Lưu Ngọc xuất hiện, đáy mắt Trác Mộng Chân nhoáng lên vẻ vui mừng, nhưng chỉ khẽ đáp một tiếng, không nói thêm gì.
Trông có vẻ như tâm trạng không được tốt lắm.
Lưu Ngọc hiểu rõ, nữ tử này có lẽ ưu sầu, không biết có thể tự bảo đảm chính mình trong cuộc đại chiến sắp tới hay không.
Nhưng nàng đã là tu sĩ Kim Đan, ý chí chắc hẳn cũng đủ kiên định, buồn rầu cũng chỉ nhất thời, sẽ nhanh chóng tự khôi phục.
Thế nên hắn cũng không nghĩ cách an ủi.
“Tình huống ở Toái Kim Thành thế nào?”
“Trương Đào đạo hữu có truyền tin tức tới không?”
Lưu Ngọc tự rót một chén Linh trà, tùy ý hỏi.
“Nửa tháng trước gặp qua thủ hạ của Trương Đào, nhưng không có tin tức gì hữu dụng, vẫn như trước kia.”
Trác Mộng Chân nhẹ nhàng nhấp một ngụm Linh trà, cúi đầu đáp lời.
Không biết tại sao, nàng không dám nhìn thẳng ánh mắt người này, bởi vì sẽ luôn nhớ lại vài ký ức ngượng ngùng.
“Vậy à!”
Sau khi giao lưu vài câu, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Không có tin gì hữu dụng truyền đến, xem ra Trương gia còn đang chờ thời cơ, tạm thời chưa khởi sự.
“Cuộc chiến quy mô lớn như vậy, Lưu mỗ cũng không dám nói chắc rằng có thể bảo vệ cho chính mình.”
“Vậy nên ta cũng không thể cam kết gì với ngươi.”
“Khi khởi sự bắt đầu, Trác đạo hữu cố gắng theo sát bước chân của ta, đừng cách quá xa.”
“Lưu mỗ sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi an toàn.”
Lưu Ngọc nhìn ra đối phương ưu tư, nhớ lại ‘luận đạo âm dương’ mấy năm nay, nghiêm túc nói như vậy.
Hắn không hứa hẹn mấy câu huênh hoang không thực tế, chỉ là thản nhiên nói mình sẽ cố hết sức.
“…”
Trác Mộng Chân nghe vậy thì hai mắt như sáng lên một chút, gương mặt tinh xảo trắng nõn nở nụ cười phức tạp, xen lẫn giữa thả lỏng và chua xót.
“…”
Bàn chính sự xong xuôi, đường nhìn của Lưu Ngọc đảo qua đôi mày liễu cong cong, xương quai xanh tinh xảo và vòng eo không đủ một cánh tay của đối phương, hô hấp vô thức nặng hơn vài phần.
Khí huyết trong cơ thể hơi xao động, nơi nào đó trên người bắt đầu xuất hiện dị tượng, có vẻ ‘di chứng công pháp’ lại phát tác!
“Tính thời gian, bế quan trùng kích tam giai hậu kỳ đã hơn một năm rồi.”
“Hơn một năm không ‘điều hòa âm dương’, thời gian này cũng không xê xích gì nhiều.”
“Theo Luyện Thể đột phá đến tam giai, dương khí trong cơ thể càng dày đặc và xao động.”
“Cứ đè nén cũng không phải cách hay.”
Nghĩ như vậy, Lưu Ngọc không buồn cường ngạnh áp chế bản năng cơ thể nữa, đặt chén trà xuống, chậm rãi đi tới bên kia bàn đá.
Dưới ánh mắt bất an hoặc hàm chứa vài phần mong đợi của nữ tu, hắn vươn tay tới, nhìn như chậm rãi, thực ra là rất nhanh.
Một tay hắn ôm vòng eo tinh tế của nàng, tay còn lại vòng xuống hai chân, nhẹ nhàng bế người lên.
Ngay lập tức, mùi thơm đặc hữu của nữ tu nhanh chóng chui vào trong mũi.
Cả người Lưu Ngọc cứng đờ, khí huyết trong cơ thể càng xao động.
“A!”
Trác Mộng Chân hé môi hừ khẽ một tiếng như bất mãn, vươn hai tay đẩy mấy cái tượng trưng, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ.
Một đôi tay nhỏ nhu nhược không xương tay quấn lên cổ nam tu.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Lưu Ngọc cười tủm tỉm, sải bước đi thẳng tới phòng đối phương.
So với bày biện đơn sơ trong phòng của hắn, vẫn là phòng của Trác Mộng Chân càng đầy đủ vật dụng hàng ngày.
Âm thanh quái lạ vang lên, lần ‘luận đạo’ này kéo dài liên tục bảy, tám canh giờ.