Chương 1610 Gông xiềng này không vây được ta! (3)
Nhưng Quách Phá Vân không có ý định trả lời, hắn nắm sợi xích lớn hai bên trái phải, vung mạnh về phía giám công Luyện Khí.
Một kích ngưng tụ lực lượng của tu sĩ Kim Đan vừa ra, xiềng xích nháy mắt vượt qua khoảng cách lớn, đánh trúng cơ thể giám công Luyện Khí.
“Rầm!”
Cơ thể người này chia năm xẻ bảy, chỉ lưu lại một đoàn sương máu tại chỗ, chậm rãi rơi lả tả mà xuống.
Sương máu xuất hiện cứ như là một sự khởi đầu.
Một khắc sau, Quách Phá Vân lấy Pháp Bảo bản mệnh là cái lô đỉnh nhỏ màu nâu ra, từ miệng lô bắn ra một mảnh Linh quang nâu nhạt, nghênh đón thẳng về phía mấy trăm Huyết Bức đang ập đến tựa một cụm mây máu.
“Rầm rầm rầm!”
Dưới uy năng của Pháp Bảo, Huyết Bức đê giai không thể tiến tới nửa bước, không cần biết số lượng thế nào đều bị Linh quang nâu nhạt mạnh mẽ do tiểu Đỉnh phụt ra biến thành đoàn sương máu.
Nhất thời, bầu trời như nổi lên mưa máu, liên tục chiếu xuống người nô lệ bên dưới.
Bọn họ ngẩn ngơ tại chỗ nhìn cảnh tượng trước mắt, lại không biết nên làm thế nào.
Nhân cơ hội này, một gã tu sĩ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, trước ngực sau lưng đều tràn đầy dấu vết nhìn mà giật mình chợt mở một bình sắt màu đen ra, vẽ loạn dung dịch bên trong lên ‘vòng Cấm Linh’.
Chính là ‘Uế Pháp Linh dịch’ .
Khoảnh khắc Linh dịch thoa khắp vòng Cấm Linh, Linh quang pháp khí này lập tức ám xuống, đồng thời sự giam cầm không thể phá vỡ cũng xuất hiện một tia buông lỏng.
“Ha ha ha ha ha!”
Cảm nhận được pháp lực phủ đầy bụi đã lâu, rốt cuộc có thể điều động sau bao nhiêu năm, đôi mắt trên gương mặt chằng chịt vết thương của tu sĩ Trúc Cơ không khỏi đong đầy lệ nóng, cất tiếng cười to.
Nhưng hiện tại là thời khắc mấu chốt, hắn ta không quên còn chuyện quan trọng cần làm.
Tu sĩ mặt sẹo dùng cả hai tay nắm vòng Cấm Linh, Linh quang ảm đạm trên cổ, vận chuyển pháp lực và lực lượng, hét lên đinh tai nhức óc:
“Gông xiềng này không vây được ta!”
“Rầm!”
Một tiếng nổ vang lên, pháp khí đặc thù giam cầm trên cổ mấy thập niên rốt cuộc gãy vỡ, pháp lực lần nữa vận chuyển thông thuận.
Viền mắt tu sĩ mặt sẹo thoáng cái đỏ lên, hai tay nhanh chóng sáng rỡ Linh quang, bay nhanh về phía cửa thành.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả máu!
Nhưng trước đó phải thanh trừ đám ‘gian tế nhân loại’ này cái đã. So với yêu thú và yêu tu, hắn ta càng hận đám gian tế nhân loại tiếp tay cho giặc!
Linh áp cấp bậc Kim Đan vừa hiện lên, có thật nhiều tu sĩ Trúc Cơ sử dụng ‘Uế Pháp Linh dịch’ giãy khỏi ràng buộc, tiến hành chiến đấu kịch liệt với yêu thú, gian tế nhân loại ở cửa thành.
Pháp thuật ngang dọc, pháp khí quét ngang, yêu thú gầm rống.
Chỉ trong vòng mấy tức, ngoài cửa thành đã ngập trong phần còn lại của chân tay cụt, người phàm không có tu vi hộ thân gần như tử thương không còn.
Dù có xoay người rời đi cũng chỉ là phí công mà thôi.
Tu sĩ và yêu thú đang giao phong cũng sẽ không tạm dừng chỉ vì người vô tội như bọn họ bị chết.
Từ trước đến giờ, vai chính của thế giới này vẫn luôn là người tu tiên và yêu tu!
Nhưng nói cho cùng số tu sĩ trải qua Trương gia xét duyệt, được cho rằng có tư cách sử dụng ‘Uế Pháp Linh dịch’ chỉ là con số cực nhỏ.
Đa số tu sĩ vẫn không cách nào giãy khỏi ràng buộc của vòng Cấm Linh.
Trong đó, một phần nhỏ tu sĩ đã chạy nhanh đến nơi có kiến trúc che chắn ở xung quanh.
Nhưng phần lớn tu sĩ vẫn ngây ngốc tại chỗ, chẳng biết làm thế nào cho phải.
Bọn họ muốn chạy trốn, rồi lại sợ Huyết Bức tộc thu sau tính sổ, bọn họ muốn tham gia đội ngũ phản kháng, nhưng cũng sợ tử vong.
Gông xiềng thể xác thì dễ thoát.
Nhưng gông xiềng trong tâm hồn, muốn thoát khỏi cũng khó khăn muôn vàn, có vài người chú định phải đeo ‘gông xiềng’ vượt qua quãng đời còn lại.
“Á a!”
Đa số tu sĩ tuy rằng tránh thoát ‘vòng Cấm Linh’ ràng buộc, đã có thể điều động pháp lực, nhưng bởi không có tiện tay pháp khí, chỉ có thể sử dụng pháp thuật nên còn chưa phải đối thủ của yêu thú.
Thậm chí có một bộ phận tu sĩ chỉ vừa đối mặt đã bị yêu thú đánh bay, thân thể chia năm xẻ bảy, tử vong tại chỗ.
Thời gian thi triển pháp thuật quá dài, không sánh được uy năng của pháp khí có thể trực tiếp phát động.
Kết hợp nhiều nhân tố khác, một khi tu sĩ Kim Đan không ra tay thì chỉ vài tức sau, Luyện Khí, Trúc Cơ đều có xu hướng tan tác.
“Phụt!”
Máu chảy như mưa rơi, bắn lên người tu sĩ nô lệ đang dại ra tại chỗ.
Bọn họ lau máu rơi trên mặt, cảm nhận được dịch thể ấm áp nóng hổi và màu sắc tươi đẹp.
Trong ánh mắt mờ mịt của rất nhiều tu sĩ như xuất hiện một tia linh động.
Có lẽ chỉ có mạt màu đỏ này mới có thể gọi tỉnh tâm linh đang ngủ say!
“A!”
Có tu sĩ ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, được người hỗ trợ giải trừ ‘vòng Cấm Linh’ liền gia nhập vào chiến đấu, việc đạo nghĩa không chùn bước.
Sinh mệnh là đáng quý, ái tình càng quý hơn.
Nhưng so với tự do, cả hai đều có thể bỏ!
Tuy rằng phản kháng có khả năng sẽ chết, nhưng chỉ cần nhớ lại ký ức tốt đẹp khi xưa, nhìn các đồng đạo ngã gục trước mặt, bọn họ không muốn quay về thời gian hắc ám, sống cuộc đời tựa súc vật nữa.
Số lượng yêu thú và nanh vuốt vô cùng đông đảo, nhưng dưới sự giúp đỡ của Quách Phá Vân, lại thêm không có yêu tu tam giai chạy đến, hai bên vẫn miễn cưỡng duy trì cân đối.
Cửa thành như biến thành Tu La tràng, mỗi giây mỗi phút đều có lượng lớn yêu thú và tu sĩ chết đi.
Số người phàm bị thương và chết càng nhiều không kể siết, nhưng lực lượng của bọn họ không có gì quan trọng, không thể ảnh hưởng thế cục.
“Rầm rầm rầm!”
Dưới sự khống chế của Quách Phá Vân, lô đỉnh nhỏ màu nâu nhạt bắn ra Linh quang màu vàng.
Tiến hành đánh chết toàn bộ Huyết Bức đê giai đông đảo đến gần như hình thành từng ‘cụm mây máu’ đang không ngừng xúm lại, gặt hái từng phiến một.
“Ầm ầm ầm!”
Mỗi lần Linh quang màu vàng xuất hiện, trên bầu trời lại có rất nhiều Huyết Bức hóa thành sương máu, thi cốt vô tồn.
Dưới tình huống không có lực lượng khác ngang cấp ngăn cản, tu sĩ Kim Đan đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mặc kệ số lượng yêu thú đê giai vây tới có bao nhiêu, chỉ cần pháp lực còn chưa hao hết thì tu sĩ Kim Đan chính là một tuyến chắn không thể vượt qua.
“Kéc!”
Một tiếng thét chói tai kỳ lạ vang lên, hai luồng Linh áp tam giai bất chợt xuất hiện trong thành, thậm chí còn hăng hái nhắm thẳng hướng cửa thành Đông.
Vài tức trôi qua, hai gã yêu tu còn nán lại nơi này của Huyết Bức tộc rốt cuộc phản ứng lại.
“Tới rồi?”
Cảm nhận được Linh áp bất chợt xuất hiện, Quách Phá Vân cười lạnh, ánh mắt như điện chớp lướt qua từng mảnh ‘mây máu’, nhìn về phía bên trong thành.
Với thực lực của Trương gia ở Toái Kim Thành, đánh bại Huyết Bức tộc trực diện là chuyện đơn giản, mấu chốt chính là cần phải chém giết hai Huyết Bức tam giai, không cho chúng thoát đi mật báo.
Cửa thành này đã giăng thiên la địa võng, chỉ cần chúng nó hiện thân thì chính là một con đường chết.