Chương 1613 Hận ý ngập trời như điên như cuồng!
Lưu Ngọc vừa sinh ra ý niệm này, ánh lửa màu xanh trong tay lập tức bập bùng, thoáng cái trở nên gai mắt.
Lưu Ngọc lập tức nâng tay trái lên, nhẹ nhàng thổi về phía đóa hoa lửa màu xanh một cái.
“Phừng!”
Trong tích tắc, cả trăm, ngàn tia lửa nhỏ bắn ra từ hỏa diễm to bằng quả trứng gà, tản về khắp các hướng trong Toái Kim Thành.
Càng thổi, tia lửa càng dày như mưa!
Đưa mắt nhìn lại, từng sợi tia lửa lóng lánh rạng rỡ, cứ như kỳ quan trăm ngàn năm khó gặp.
Chỉ là bên dưới vẻ ngoài tươi đẹp chính là sát khí bén nhọn, nhiệt độ nóng bỏng lơ đãng tỏa ra cũng đủ để đốt diệt máu thịt và linh hồn của sinh linh.
“Tanh tách.”
Tia lửa nhỏ như sợi tóc có vẻ yếu đuối, tốc độ lại nhanh vô cùng.
Chưa đầy nửa tức, chúng nó đã vượt qua khoảng cách xa xôi, tiếp xúc với ‘mây máu’ rậm rạp chằng chịt trên bầu trời.
“Vù vù!”
Bất kể Huyết Bức đê giai sử dụng thủ đoạn gì đều không thể niết tắt Linh hỏa nhị phẩm.
Không cần biết dùng pháp thuật thiên phú hay nhục thể đều không thể ngăn cản ngọn lửa lan tràn, chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn từng tia lửa hạ xuống.
“Phừng!”
Sợi lửa lớn bằng sợi tóc vừa tiếp xúc tới da thịt sẽ bùng lên mãnh liệt, lửa khói màu xanh lá nở rộ cả bầu trời, cứ như pháo hoa vừa nổ tung.
Từ trong đóa hoa lửa nở rộ, càng nhiều ‘sợi lửa’ được phân hóa ra, lan tràn về phía nhiều Huyết Bức đê giai.
“Kéc!”
Trong tiếng gào thét thê lương của Huyết Bức đê giai, tia lửa cấp tốc từ một nhân thành mười, từ mười thành trăm, cuối cùng bao trùm toàn bộ ‘mây máu’.
Xa xa nhìn lại, từng mảnh mây máu trên bầu trời cấp tốc bị sắc xanh nhuộm dần, cho đến khi biến mất triệt để.
Chẳng biết từ khi nào, trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ, cứ như mùi thịt nướng bóng lưỡng óng ánh màu vàng nâu vậy, làm người ngửi mà thèm.
Nhưng rất nhanh sau đó, mùi hương này nháy mắt thay đổi, dần sinh ra mùi khét.
Cứ như thịt nướng vàng óng bóng lưỡng bị người nướng không để ý lửa, biến thành một đám than củi cháy rụi.
Với uy năng của Thanh Dương Ma Hỏa hiện tại, thiêu đốt đám Huyết Bức đê giai chẳng tốn bao nhiêu thời gian, riêng mỗi Huyết Bức đều không chịu nổi nửa tức.
Chỉ trong khoảnh khắc, từng cụm mây máu bao phủ bầu trời bị thanh trừ sạch sẽ!
Huyết Bức đê giai không đếm hết được đều tan như mây khói dưới hung uy của Thanh Dương Ma Hỏa.
Vài tức sau, trên trời chỉ còn dư lại một mảnh mây lửa còn đang chậm rãi cháy, uy năng kinh khủng ẩn chứa trong đó khiến cả tu sĩ bên dưới cũng bị dọa sợ.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lưu Ngọc tràn đầy kinh hãi!
Nhưng số lượng Huyết Bức tộc quá mức đông đảo, trong thời gian ngắn không thể tiêu diệt toàn bộ, dưới đất còn có rất nhiều Huyết Bức đang chiến đấu kịch liệt với tu sĩ đã thoát khỏi trói buộc.
Ở nơi xa trên bầu trời, cũng có không thiếu ‘mây máu’ quay trở lại.
Nhưng nhìn ngọn lửa xanh uy năng khủng bố, chậm chạp không dám tiến lên, tuy luôn nghe theo mệnh lệnh của tộc trưởng Huyết Bức, nhưng cầu sinh là bản năng của mỗi sinh linh.
Đối mặt Ma Hỏa uy năng đáng sợ, dù là Huyết Bức có bản năng thị huyết sâu tận xương tủy cũng cảm thấy sợ hãi!
Mây lửa màu xanh nối thành một mảnh, cứ như biến thành thế giới lửa, khiến những Huyết Bức còn sót lại chậm chạp không dám đi tới.
“Đi!”
Thấy cảnh này, Lưu Ngọc hờ hững không có biểu cảm gì, dùng ngón tay chỉ về một phía, miệng cũng buông ra một từ lạnh như băng.
Vừa niệm xong, mây lửa màu xanh cuồn cuộn biến ảo, cuối hình thành một con con phi điểu, đánh thẳng về phía đàn Huyết Bức ở nơi xa.
Đếm sơ qua thì ít cũng phải có ngàn vạn con ‘phi điểu màu xanh lá’ kia!
Nhưng với cường độ thần thức của Lưu Ngọc hiện nay, có thể khống chế thành thạo, không có vẻ cố sức gì cả.
“Kéc!”
Cảm nhận được nguy cơ sinh tử tiến đến, lại thêm vết xe đổ của vô số cùng tộc, rất nhiều Huyết Bức vội vàng quay ngoắt đầu đổi hướng, bay ra xa hơn.
Trước bản năng cầu sinh, nào còn tâm sức đâu mà bận tâm tới mệnh lệnh của yêu tu cấp trên nữa.
Nhưng tốc độ phi hành của yêu thú bay đê giai sao có thể sánh được với Ma Hỏa?
Trong khoảnh khắc, một phần Huyết Bức đê giai còn lại đã bị trước sau đuổi kịp, toàn bộ hóa thành tro.
Chỉ có số rất ít may mắn, bởi vì động tác trốn chạy tác quá nhanh, lại thêm ngay từ đầu vốn không dám đến gần quá nên mới thoát được một mạng.
Chẳng qua một trong những nguyên nhân khác là vì xa quá, nhiên liệu lại ít, Lưu Ngọc lười đuổi giết đến cùng.
“Tanh tách!”
Dưới sự tinh lọc của ngọn lửa màu xanh, từng mảnh mây máu triệt để tiêu biến, mặt trời rạng rỡ lại chiếu đầy mặt đất.
Tu sĩ đê giai có can đảm phản kháng nhìn thấy ‘tiền bối’ đại phát thần uy như vậy thì nhận được cổ vũ rất lớn, càng ra sức chiến đấu.
Mà Huyết Bức đê giai còn dư lại thì đều lạnh run cả người, chỉ sợ một khắc sau đó, ngọn lửa uy năng khủng bố kia sẽ đốt lên người mình.
May mà chuyện kinh khủng ấy cũng không xảy ra.
“Vun vút.”
Lưu Ngọc giơ năm ngón thành trảo, khẽ chộp về phía hư không, từng mảnh mây lửa trên trời lập tức thu nhỏ, cuối cùng biến thành cụm lửa cỡ quả trứng gà khi trước, quay lại lòng bàn tay hắn, sau đó biến mất.
Lưu Ngọc lạnh lùng nhìn về một phía, hoàn toàn không định ra tay.
Mặc dù nếu hắn ra tay là có thể tránh cho rất nhiều tu sĩ và phàm nhân tử vong, bảo tồn ít nhiều nguyên khí cho lực lượng của tu tiên giả.
Nhưng, không cần thiết…
Lưu Ngọc hắn không phải vú em, hắn đấu tranh tới bây giờ cũng đều là máu tươi nhễ nhại.
Không chảy máu, không đủ để thay trời đổi đất!
Giữa cái chết và máu tươi tuôn trào, trật tự cũ sẽ bị đánh phá, trật tự mới sẽ sinh ra trong máu lửa!…
“Kéc!”
Chừng mười tức trôi qua, ‘sông đen’ do Trùng Thủy hình thành đã vây khốn tộc trưởng Huyết Bức triệt để.
Đôi cánh thịt linh hoạt của nó cũng đã không thể thi triển thoải mái.
“Thời cơ đã tới!”
Gương mặt già nua của Trương Đào không hề che giấu sát khí lạnh thấu xương, tay lão liên tục kháp hơn mười pháp quyết, rơi vào dòng sông vô cùng ‘dày nặng’ kia.
Sông đen bị kích phát, tốc độ thu nhỏ bất chợt nhanh hơn.
Cuối cùng, cứ như có một chiếc đai lưng đen khổng lồ vây chặt lấy tộc trưởng Huyết Bức, khiến nó không thể di động nhanh chóng được nữa.
Địa phương con yêu này dùng để dịch chuyển bị áp súc đến mức tận cùng.
“Hự!”
Lợi trảo vô cùng sắc bén mang theo lực lượng khủng bố của yêu thú tam giai hậu kỳ chém thẳng xuống dòng sông màu đen, bắn lên từng mảnh bọt nước.
Nhưng mấy kích liên tiếp lại vẫn không thể phá bỏ kết cấu của ‘đai lưng màu đen’.
Thậm chí dù tổn thương cũng nhanh chóng bị nước đen cuồn cuộn chữa khỏi.
Mấy lần đánh ra toàn lực cũng không có bất cứ hiệu quả gì, trong mắt tộc trưởng Huyết Bức dần tràn ngập tuyệt vọng, thấy Trương Đào và Quách Phá Vân công kích mà tới, nó chỉ có thể vội vàng chống đối.
“Rầm rầm ầm!”
Ngay cả khi yêu khu của yêu tu tam giai cường đại chăng nữa, đối mặt với tu sĩ cùng cấp công kích cũng phải cẩn thận ứng đối từng li từng tí.
Lúc này, tộc trưởng Huyết Bức chỉ có thể đón đỡ, sau một vòng giao phong đã là thương tích đầy mình.