Chương 1614 Hận ý ngập trời như điên như cuồng! (2)
Trên yêu khu mười bảy, mười tám trượng xuất hiện từng đạo vết thương lớn và từng lỗ máu thấy mà ghê người.
“Kéc kéc!”
Đau đớn khiến tộc trưởng Huyết Bức cuồng nộ, tia sáng đỏ trong đồng tử càng thêm rõ ràng.
Nhưng một lô đỉnh nâu nhạt to lớn đang dần phóng đại trong tầm mắt nó, kéo theo uy năng khiến người khiếp sợ nện thẳng từ trên đầu xuống.
“Ruỳnh!!”
Lô đỉnh màu nâu nhạt trướng lớn đến khoảng chừng mười trượng, thân mật tiếp xúc với phần đầu của tộc trưởng Huyết Bức.
Tộc trường Huyết Bức không còn đứng vững nổi nữa, nó rơi nhanh xuống mặt đất như sao băng, khiến kiến trúc bị phá hủy cả tảng lớn.
Nó lui lại đến hơn trăm trượng mới khó khăn lắm ổn định thân hình.
Khi nó đứng thẳng lên lần nữa, đầu đã bị móp một khối lớn, có vẻ hơi ‘quái dị’. Linh áp của nó cũng giảm xuống một đoạn ngắn, rõ ràng đã chịu trọng thương.
Nếu là người tu tiên, chịu vết thương như vậy đã đủ cho thân thể tử vong.
May mà yêu thú sở hữu lực sinh mệnh cường đại mới khiến nó có thể kéo dài hơi tàn, nhưng cũng chỉ là sự khác biệt giữa chết sớm và chết chậm mà thôi!
“Sinh mệnh lực thật là ngoan cường.”
Lưu Ngọc thấy cảnh này thì hơi cảm khái, nhưng không hề có ý nhúng tay.
Bên kia, Trương Đào, Quách Phá Vân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đánh rắn dập đầu, quyết nhất trong tay hai người không đình một khắc, từng đạo uy năng cường đại liên tiếp bị ba pháp thuật thần thông thả ra.
Tộc trưởng Huyết Bức muốn đứng thẳng còn không vững, đã phải đối mặt với ‘lễ rửa tội pháp thuật’ tập kích.
Mà lô đỉnh nâu nhạt của Quách Phá Vân cũng lần nữa súc lực hoàn thành, nhân lúc tộc trưởng Huyết Bức bị ‘sông đen’ vây khốn khó có thể né tránh, dùng lực nện thẳng xuống đầu nó.
“Rầm!”
“Rầm rầm!”
Một tiếng, hai tiếng…
Lô đỉnh nâu nhạt không ngừng nện lên điểm yếu của tộc trưởng Huyết Bức, tiếng vật nặng đánh vào cơ thể vang lên liên tiếp.
Trong quá trình này, yêu khí của tộc trưởng suy nhược không ngừng, sức phản kháng cũng suy giảm nhanh chóng.
Một kích, hai kích, ba kích…
Liên tiếp hơn mười kích sau, yêu khu khổng lồ cỡ mười bảy, mười tám trượng của tộc trưởng Huyết Bức đã máu me be bét, lồi lõm không bằng phẳng, đã hoàn toàn mất đi khí tức sinh mệnh.
Đến đây, đại cục đã định, chiếm được Toái Kim Thành.
Lưu Ngọc không quá quan tâm hai người kia phân phối chiến lợi phẩm thế nào, chỉ bình tĩnh thu hồi ánh mắt.
Hắn đảo mắt nhìn về phía yêu thú đê giai và tu sĩ nhỏ như con kiến hôi phía dưới.
Cảm giác được tộc trưởng Huyết Bức đã chết, số Huyết Bức đê giai dư lại như đánh mất trụ cột tinh thần, nháy mắt có khuynh hướng tan vỡ, chạy như bay lung tung khắp nơi, không chút kết cấu.
Các tu sĩ thì nhân cơ hội này phản kích, báo thù với đối tượng từng gây ra thống khổ cho mình, thậm chí có người muốn đuổi tận giết tuyệt hết thảy Huyết Bức.
Về phần ‘gian tế nhân loại’ đều có tu sĩ phản kháng chăm nom rồi, muốn toàn thây còn khó, thường thấy nhất chính là chia năm xẻ bảy, tan xương nát thịt.
Báo được đại thù, vài tu sĩ mặt mày đầy máu, cả người như phát điên, tự tay xé rách cơ thể gian tế nhân loại, nghe bọn họ kêu rên đến chết.
Có vài tu sĩ lại không vội vã lấy mạng phản đồ, chỉ là chém bỏ tư chi, hoặc là ngũ chi, sau đó nghiêm hình tra tấn, ép hỏi tin tức người nhà bọn chúng.
Bọn họ gặp dằn vặt hơn mười thập niên, rõ ràng không phải lấy mạng một người là đủ để tiêu tan hận thù. Bọn họ không chỉ muốn chém giết gian tế nhân loại, còn muốn gia tộc, người thân bọn chúng đều chịu liên đới.
Giờ khắc này, rất nhiều tu sĩ đều thề độc, nếu có thể bình yên rời khỏi lục châu An Nam, nhất định sẽ nhổ tận gốc gia tộc chống lưng cho gian tế nhân loại.
Không cần biết là già trẻ hay nam nữ, tu tiên giả hay người phàm, đều nhất định phải chém tận giết tuyệt mới có thể tiêu mối hận trong lòng!
Nợ máu trả bằng máu, thiên kinh địa nghĩa!
Mà ở Tu Tiên Giới, trước giờ không có chuyện tội liên đới tới người nhà, một người đắc đạo đương nhiên là gà chó lên trời, nhưng…
Đây là thịnh yến của người báo thù, là luyện ngục của gian tế nhân loại và yêu thú!
Phản bội, báo thù, tín ngưỡng, đại nghĩa…
Từng màn, từng cảnh quen thuộc lại lần nữa trình diễn trong thành trì cổ xưa, chỉ là lần này vai chính hoán đổi cho nhau.
“Ở Tu Tiên Giới, thù nặng hận sâu đúng là có thể kéo qua mấy trăm, mấy nghìn, thậm chí mấy vạn năm.”
“Mà những tu sĩ giãy thoát gông xiềng này chắc chắn sẽ trung thành, ủng hộ Trương gia.”
Trông thấy cảnh này, Lưu Ngọc mặt vô biểu tình, hoàn toàn không có ý ngăn cản.
Không biết tại sao, hắn nhớ tới một câu từng nghe ở kiếp trước:
“Cho nên Đường mỗ lần này đi Linh sơn là vì lấy quyển Kinh Thư ấy, tới phổ độ thế nhân.”
Lưu Ngọc nghĩ đến đây thì cười.
Nhưng Tu Tiên Giới không cần một quyển Kinh Thư như thế, hơn nữa nợ máu trả bằng máu vốn là chuyện theo lý đương nhiên cơ mà?
Hắn khẽ lắc đầu, nhìn về phía nơi nào đó trong thành.
‘Nam tu mặt sẹo’ giãy được khỏi xiềng xích đầu tiên có pháp thuật cực kỳ tinh xảo, lại thêm tu vi Trúc Cơ hậu kỳ vốn đã không tầm thường, đã giải quyết xong yêu thú gần đấy.
Lúc này, một nữ tu Trúc Cơ sơ kỳ thoạt nhìn xinh đẹp đã bị người này đánh hủy đan điền, trói vào trên cột, nghiêm hình tra tấn.
Nữ tu thoạt nhìn xinh đẹp như hoa, tâm địa lại rắn rết, làm chó săn cho yêu tộc.
Hơn mười năm này, nam tu mặt sẹo chịu đựng nữ tu tra tấn không ít, những dấu vết chằng chịt trước ngực và sau lưng hắn ta chính là do nữ tu này đích thân lưu lại.
Hắn cực hận nữ tu này, dù có dốc hết nước của Tam Giang cũng khó lòng tiêu trừ mối hận của hắn!
“Nói mau!”
“Ngươi tới từ châu nào, gia tộc ở đâu, còn có người thân nào nữa?”
Viền mắt năm tu mặt sẹo đỏ lên, từng sợi tia máu rất nhỏ trong con ngươi trướng lên, phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc. Vẻ mặt hắn như đã hơi điên cuồng,
Lại nói, hắn xuống tay cũng thật tàn nhẫn, sống sờ sờ rút từng chiếc móng tay được tu bổ chỉnh tề, xinh đẹp của nữ tu.
Trong nháy mắt, bàn tay thon dài trắng nõn đã máu me bê bết.
“Á á!”
Nữ tu xinh đẹp hét thảm.
Đau đớn kịch liệt kéo tới, nữ tu nào có thể chịu đựng, hoàn toàn không áp chế được tiếng kêu thảm từ tận yết hầu.
Nhưng dù phải chịu đựng đau đớn đến vậy, nàng vẫn nhắm chặt miệng gắt gao, không nói lời nào.
Bởi vì nàng ta biết rõ, chỉ cần tiết lộ tin tức thì gia tộc và người thân của mình đều sẽ gặp phải tai ương ngập đầu!
Nhưng nữ tử không hề hối hận với lựa chọn khi trước, nàng có nỗi khổ của mình.