Chương 1615 Hận ý ngập trời như điên như cuồng! (3)
Nữ tu há miệng phát ra tiếng kêu thảm thê lương, gắt gao không muốn nói ra, chỉ dùng ánh mắt trào phúng nhìn nam tu mặt sẹo.
Cứ như vẫn giống trước khi sự cố phát sinh, đối phương vẫn là sơn dương mặc nàng làm thịt, thái độ vẫn là trên cao nhìn xuống như cũ!
Nam tu mặt sẹo nhìn nữ tu lòng dạ rắn rết trước mắt, ánh mắt nàng ta không có một tia hối hận. Nỗi hận trong lòng nam tu mặt sẹo ngập trời, không thương hại mảy may.
Hắn ta đã chờ ngày này quá lâu, lâu lắm rồi.
Thậm chí mấy năm gần đây hắn chưa từng ngủ ngon một lần.
Bởi vì chỉ cần vừa nhắm hai mắt lại, những gương mặt quen thuộc của các đồng đạo cùng chung lý tưởng mà chết đi sẽ hiện lên trước mắt liên tục.
Hắn… lòng mang hổ thẹn!
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, đại thù chưa báo, hắn sao dám ngủ yên?
“Nói!”
“Nói!”
“Nói!”
Nam tu mặt sẹo nhìn nữ tu kêu thảm thiết không ngừng mà không có ý hối hận chút nào thì há mồm rống to, uất hận trong lòng ngày càng hừng hực.
“Phập!”
Nói xong, hắn kéo đầu đối phương tới, nhổ từng lọn tóc dài.
Chỉ lát sau, đỉnh đầu nữ tu xinh đẹp đã máu thịt be bét, nhuộm cho cả gương mặt xấu xí bất kham.
Nhưng nữ tu này còn không muốn nhả ra.
Thấy cảnh này, hận ý trong lòng nam tu mặt sẹo gần như không thể ức chế, hai tay vô thức sáng lên Linh quang màu đỏ.
Một quả cầu lửa là sẽ lấy đi tính mạng kẻ trước mặt.
“Ha ha…”
Nhưng ngay khi hắn muốn xuống tay thì lại chợt dừng lại, cười quái dị không ngừng, dập tắt đốm lửa trong tay.
“Để ngươi chết đơn giản như vậy thì tiện cho nữ nhân rắn rết như ngươi quá.”
“Ta sẽ không giết ngươi.”
“Ta muốn ngươi sống, mỗi ngày đều gặp phải tra tấn không phải người có thể chịu được, an ủi những oan hồn đã chết.”
“Cho ngươi mỗi ngày đều có thể nếm được mười tám loại thủ đoạn, nếm trải cảm giác muốn sống không được, muốn chết không xong.”
“Ha ha…”
Nói nói, nam tu mặt sẹo cười quái dị không ngừng, mắt lập lòe tia sáng tàn nhẫn.
Nữ tu xinh đẹp đương nhiên biết mười tám loại thủ đoạn đối phương nói là cái gì.
Cũng chính vì biết, lần đầu tiên trong mắt nàng ta lộ ra sợ hãi, hoảng loạn.
Nàng ta bắt đầu dùng phép khích tướng, mỗi câu đều nhất châm kiến huyết, chọc trúng điểm đau của nam tu mặt sẹo, nỗ lực khiến đối phương cho mình chết dứt khoát một chút.
Nhưng không cần biết nàng kích thích thế nào, nam tu mặt sẹo cũng không hạ tử thủ ngược lại còn dùng pháp thuật chữa thương cho nàng ta, để ngừa nàng ta mất máu quá nhiều mà chết.
Chết như thế quá tiện cho nữ tu này.
Những gì diễn ra giữa nam tu mặt sẹo và nữ tu xinh đẹp chỉ là ảnh thu nhỏ trong số mấy trăm ngàn tu sĩ nơi này, rất nhiều ‘gian tế nhân loại’ đều gặp phải tra tấn khủng khiếp trong lúc bị chém giết sắp chết.
Đối với tu sĩ mà nói, tử vong thực sự quá nhanh, chỉ là chuyện một pháp thuật mà thôi, nhanh đến mức không có cảm giác gì.
Tử vong ngay lập tức rõ ràng không thể sánh bằng những ngày tháng sống không bằng súc vật của bọn họ suốt mấy năm nay.
Thế nên bọn họ lưu lại một bộ phận gian tế nhân loại trong số đó, khiến bọn chúng cũng nếm thử ‘cảm giác tiêu hồn’.
Hơn mười năm, trăm năm đau đớn, chỉ lấy tính mạng là không đủ để trút bỏ.
Chỉ có đáp trả gấp trăm, gấp ngàn lần đau khổ từng chịu đựng mới có thể hơi an ủi tâm linh bị thương của họ.
Đồng thời cũng là để báo thù cho những đồng đạo chết đi không chút tiếng tăm kia!
Trong Toái Kim Thành, các tu sĩ giãy khỏi gông xiềng như phát điên, nước mắt không kìm được rơi lã chã như chuỗi hạt đứt dây.
Bọn họ hận ý ngập trời, không muốn buông tha dù chỉ một yêu thú.
Dù bản thân đã chịu trọng thương, dù tứ chi không trọn vẹn cũng phải báo thù đến cùng, chỉ sợ bỏ sót người nào!
Đối với đám gian tế nhân loại tiếp tay cho giặc, bọn họ càng hận, nhưng có vài tu sĩ không định lấy mạng đối phương ngay lập tức, ngược lại còn quỳ xuống đất, cầu xin tu sĩ cường đại lưu lại một mạng cho đám người này.
Bọn họ phải tra tấn đám gian tế nhân loại này thật cẩn thận, ép hỏi tin tức gia tộc của đối phương, báo thù cho chính mình và đồng đạo đã chết.
“…”
Xem đến đây, Lưu Ngọc khẽ lắc đầu.
Hắn cũng không cảm thấy thủ đoạn đám tu sĩ vừa giãy khỏi gông xiềng này tàn nhẫn đến mức nào.
Bởi vì hắn cũng ở Xương Nam Thành và Toái Kim Thành một đoạn thời gian, hiểu rõ những tu sĩ này từng trải qua cái gì, có thể lý giải nỗi hận chôn sâu trong lòng họ.
Chưa chịu nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên người ta thiện lương!
Nhưng những chuyện này không liên quan gì Lưu Ngọc nhiều cả, bởi vì hắn đã sắp rời khỏi nơi này, tới tham gia một cuộc đại chiến kinh thế.
Hắn nhìn thoáng qua, vừa lúc hai người Trương Đào và Quách Phá Vân đã hoàn thành phân phối chiến lợi phẩm.
Trương Đào cấp tốc triệu thuộc hạ tới, bố trí từng công việc giải quyết hậu quả đâu vào đấy.
Những tu sĩ Kim Đan bọn họ không thể nán lại nơi này quá lâu, phải xuất phát đi Linh Vũ Thành ngay.
Đối với đám tu sĩ ngốc lăng tại chỗ, vừa không gia nhập quân phản kháng, vừa không tiếp tay cho giặc, bọn họ quyết định tha cho những người này một mạng.
Trải qua gian khổ với nhau là thứ gắn kết lực lượng, chỉ cần có thể đánh thức dũng khí ngủ say trong lòng bọn họ là bọn họ có thể nghe Trương gia sai phái.
Nhưng cũng không cần vội vàng cởi ‘vòng Cấm Linh’ làm gì.
Yêu tộc có phương pháp liên lạc đặc thù, có thể xác định trạng thái tồn tại của tộc quần yêu thú tam giai.
Vì vậy, dù biến cố ở Toái Kim Thành không có cá lọt lưới thì cũng không giấu được bao lâu.
Không chỉ tu sĩ Kim Đan phải rời đi, tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ cũng phải lập tức rút lui.
Sau khi giải quyết tộc trưởng Huyết Bức, số Huyết Bức đê giai còn lại đều bị chúng tu sĩ vừa phản kháng bao vây tiễu trừ, nên chết thì chết, nên chạy đã chạy, tứ tán như chim chóc trong rừng bị giật mình vậy.
Tuy các tu sĩ phản kháng có lòng đuổi tận giết tuyệt, nhưng bởi thời gian cấp bách, bọn họ không thể lãng phí thời gian thêm nữa.
“Rầm rầm ầm!”
Sau khi Huyết Bức tộc trưởng chết, Toái Kim Thành phát ra tiếng nổ mạnh liên tục, sau đó thưa dần.
Theo bố trí của Trương gia, toàn bộ tu sĩ còn sống bắt đầu rút lui có trật tự khỏi thành này.
Về phần người phàm, tốc độ di động chậm chạp quá mức, chỉ có thể cho bọn họ khôi phục tự do, sau đó ai chạy phần của người nấy.
Tự cầu nhiều phúc đi.
“Bố trí xong rồi chứ?”
Lưu Ngọc nhìn thoáng qua thành trì đổ nát và chúng tu sĩ đang khẩn cấp sơ tán, sau đó thu ánh mắt lại, tới gần hỏi Trương Đào.