Chương 1616 Tập hợp cảnh từ
Trương gia đã tiến hành chuẩn bị thật lâu vì cuộc khởi sự lần này.
Có thể nhìn ra được mọi chuyện đều có kế hoạch, mỗi bước hành động ngay ngắn có thứ tự, không hỗn loạn như trong tưởng tượng.
“Bố trí xong rồi.”
Trương Đào chắp tay nhìn tu sĩ và người phàm đang rời xa thành trì, vô ý thức vuốt chòm râu, mặt mày ngưng trọng.
Mấy người lăng không mà đứng, lẳng lặng quan sát những người bên dưới, vẻ mặt bọn họ hoặc kích động, hoặc sợ hãi, hoặc tràn ngập mê man với tương lai.
“Không biết sau trận chiến, những tu sĩ và người phàm này còn có thể sống mấy người.”
Trương Đào thì thào nói nhỏ, lời nói tràn ngập phức tạp, có vẻ như hơi cảm khái.
“Không cần biết kết quả thế nào, cuối cùng chỉ có ba phần tu sĩ đê giai còn sống đã khá lắm rồi.”
“Đây là dưới tình huống giành được thắng lợi cuối cùng.”
“Thực lực không đủ thì đành nghe mệnh trời thôi, đây là quy luật xưa nay rồi.”
“Cũng vì thế nên tu sĩ chúng ta mới càng nên dũng mãnh tiến lên!”
Lưu Ngọc cười khẽ, bình tĩnh trả lời.
Chiến tranh thường đồng nghĩa với sinh linh đồ thán, huống chi là tranh đoạt không gian sinh tồn giữa các chủng tộc với nhau.
Không cần biết đúng sai thế nào, càng không cần lý do.
Có thể sống sót ba phần đã là cách nói tương đối uyển chuyển, so sánh thực lực hai bên hiện tại, nếu trợ quân của Đại Càn không tới đúng giờ, khả năng lớn hơn là toàn quân bị diệt sạch.
“Haizz!”
Trương Đào thở dài thật sâu, chắp tay nhìn phía dưới, không nói nữa.
Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân cũng khẽ lắc đầu.
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, những tu sĩ giãy khỏi gông xiềng, có can đảm đấu tranh đầu tiên đã là đấu tranh cho số phận của chính mình, thậm chí còn đánh bạc tính mệnh.
Chỉ là thế sự vô thường, đôi khi phấn đấu, nỗ lực, đấu tranh gì đó đứng trước khoảng cách ‘lạch trời’ của đại cảnh giới lại không có chút ý nghĩa nào.
Tựa như đối với những Kim Đan chân nhân như Lưu Ngọc, tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ bên dưới có thể cung cấp sự giúp đỡ vô cùng bé nhỏ, hoàn toàn không đáng kể.
Dù hiện tại đánh bạc tính mệnh cũng vẫn bé nhỏ không đáng kể, căn bản không đủ để thay đổi gì.
Thực lực của Luyện Khí, Trúc Cơ quá yếu, đạt được số lượng nhất định mới có thể có khả năng thâu tóm số phận của một tiểu thành mà thôi.
Mà so với ‘Linh Vũ Thành’ đã đứng vững gót ở lục châu này, trải qua lịch sử lâu đời mà nói, dù có hàng ngàn, hàng vạn tu sĩ đê giai cũng không thể lay động mảy may.
Tu vi không đạt tới Kim Đan, còn chẳng có tư cách trở thành ‘binh lính’!
Linh châu là châu đầu tiên Trung Vực khai thác về hướng nam, có ý nghĩa đặc thù với cả nhân tộc lẫn yêu tộc .
Đương nhiên rất có khả năng sẽ có yêu tu Hóa Thần kỳ tự mình tọa trấn.
Dù rằng dựa theo ước định mà thành quy củ, tồn tại Hóa Thần kỳ không thể tùy tiện ra tay, khi nào chiến tranh chưa thăng cấp tới trình độ nhất định thì Hóa Thần không thể ra tay với tồn tại cảnh giới thấp hơn, tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc đã có không gian phát huy.
Bởi vì trên Kim Đan còn có Nguyên Anh Chân Quân và yêu tu Hóa Hình tồn tại, đây mới là lực lượng thực sự có thể quyết định hướng phát triển của chiến cuộc!
Cảnh giới cao tồn tại ưu thế đối với sinh linh cảnh giới thấp, thường mang tính nghiền ép trên toàn phương diện.
Dưới cái nhìn của tồn tại cảnh giới cao, nếu sinh linh cảnh giới thấp nói ra “Phản kháng” hoặc là “Đấu tranh” thì có vẻ nực cười lại ngây ngốc.
Đứng trước “thực lực tuyệt đối”, rất nhiều thứ đều yếu ớt vô lực.
“Phản kháng” và “Đấu tranh” cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa thực tế gì cả, mọi chuyện đều đã định trước.
Sự thật xảy ra trước mắt, không phải chỉ nỗ lực đơn thuần là có thể thay đổi.
Dù với thực lực hiện tại của Lưu Ngọc đã đạt, thậm chí siêu việt tu sĩ Kim Đan đỉnh phong thông thường thì vẫn phải cẩn thận trên chiến trường.
Có nơi để phát huy hay không cũng cần xem xét “vận khí” .
Còn đối với Luyện Khí và Trúc Cơ mà nói, dù có lên trời xuống đất cũng không có chỗ để phát huy, dù có đánh bạc tính mạng thì kết quả vẫn là không thể thay đổi.
Nhiệt huyết tràn đầy cũng đánh không lại thần thông Pháp Bảo đơn thuần!
“Thực lực tuyệt đối.”
“Nhưng trong mắt Nguyên Anh Chân Quân, Hóa Thần thần quân mà nói, tu sĩ Kim Đan chúng ta cũng khác gì Luyện Khí và Trúc Cơ đâu.”
“Có vài thứ vẫn phải trải nghiệm mới có thể đưa ra kết quả à?”
“Kết quả, phải chăng đã định trước từ ngay lúc bắt đầu?”
Lưu Ngọc nhìn tu sĩ và người phàm cuống cuồng rút lui bên dưới, đáy lòng dâng lên ý niệm này, thậm chí còn có vài phần phỏng đoán ác ý, bi quan.
Hắn cũng không biết trong mắt những tồn tại tứ giai, thậm chí ngũ giai, chuyện này sẽ như thế nào.
Chỉ có thể dùng phương thức hoán vị suy tính, phỏng đoán đôi phần…
Nhưng cuối cùng, hắn lại cho ra kết quả hơi bi quan, mà việc này lại không thay đổi được.
Trước “kết quả bi quan” này, toàn bộ đấu tranh và nỗ lực đều không thể cải biến bất cứ thứ gì, mọi chuyện đều định trước trong ván cờ giữa các tồn tại cao cấp hơn rồi.
Mà hành động khiêm tốn, nghĩ cách sống còn, nỗ lực phát triển bản thân cường đại mới càng phù hợp thực tế.
Lưu Ngọc thu hồi suy nghĩ, cố gắng làm cho trạng thái của chính mình trở nên tương đối bình tĩnh, chuẩn bị cho đại chiến sau đó.
Mà bên phía Trương Đào, từng tên thuộc hạ liên tiếp tiến lên bẩm báo, nhanh chóng bố trí xong xuôi mọi chuyện.
“Chư vị đạo hữu, chúng ta lên đường thôi.”
Sau khi bố trí toàn bộ sự vụ, Trương Đào quay đầu nói vậy.
Đã có mặt ở đây tức là chuẩn bị sung túc cả rồi, những người khác lập tức gật đầu.
Lúc này Linh quang từ nhẫn trữ vật của Quách Phá Vân lóe lên, một phi chu màu vàng cấp bậc Pháp Bảo xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó nhanh chóng phồng lớn tới kích cỡ một con tàu thủy.
“Mời.”
Dứt lời, Quách Phá Vân dẫn đầu nhảy lên.
Tốc độ của phi chu Pháp Bảo màu vàng này dưới trạng thái kích phát toàn lực có thể so với tu sĩ Kim Đan đỉnh phong tông thường, tốc độ bình quân đạt tới ba nghìn năm trăm dặm mỗi canh giờ.
Đồng thời cũng có thể dùng Linh Thạch thúc giục, đúng là lựa chọn của người đi đường, có thể tiết kiệm rất nhiều pháp lực cho tu sĩ.
Nếu không, thúc giục một món Pháp Bảo thời gian dài cũng là gánh vác không nhỏ đối với tu sĩ Kim Đan.
“Cộp cộp cộp!”
Ba tiếng tiếp đất vang lên trên boong thuyền, ba người cũng không khách sáo, đây là chuyện đã ước định từ trước.
“Vù vù!”
Chờ ba người Lưu Ngọc, Trương Đào đều lên phi chu, Quách Phá Vân mới bấm pháp quyết, điều khiển phi chu màu vàng bay thẳng về phía Qua châu ở phương Bắc.