← Quay lại trang sách

Chương 1631 Uy năng của Linh hạm! (3)

So ra thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Đủ loại suy nghĩ hiện lên, trong lòng Lưu Ngọc nhanh chóng cân nhắc lợi hại, không do dự trực tiếp mở miệng nói:

“Trương Đào đạo hữu, hai tên yêu tu này cứ giao cho ba người Cổ mỗ đi!”

Sau khi Trương Đào nghe thấy tiếng thì nhìn sang, mắt lão sáng lên tựa như đã nhìn thấu tâm tư của Lưu Ngọc, có điều lão vẫn gật đầu nói:

“Vậy thì xin nhờ Cổ Thành đạo hữu.”

Lão biết Lưu Ngọc đã thu lại một vài phần thực lực, bởi vì lúc này lão đã nhận được tin tức “mất tích” của hai tên yêu tu Hỏa Phượng tộc.

Hơn nữa ở Tu Tiên Giới, loại mất tích bí ẩn như này thông thường mang ý nghĩa là đã chết.

Chẳng qua người ở xa đến là khách, hai bên chỉ là quan hệ hợp tác với nhau, đối phương đã không muốn ở lại trên Linh hạm, vậy lão cũng không cưỡng cầu làm gì.

Dù sao nhiều hơn một phần lực lượng cũng tốt hơn thiếu đi một phần, không phải sao?

“Đi đi.”

Chỉ một vài lời đã đạt thành ăn ý, Lưu Ngọc lập tức liếc mắt với Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân.

Bởi vì tốc độ của Linh hạm tứ giai thật sự quá nhanh, hơn nữa hai tên yêu tu kia bị dây dưa nên tốc độ chậm lại, cho nên lúc kết thúc giao lưu, Định Nam hiệu đã bay đến trước mặt hai tên yêu tu kia.

Vòng bảo hộ mở ra một khe nhỏ, lúc này ba người vội hóa thành ba đạo ánh sáng rời khỏi “Định Nam hiệu”, bay về phía hai tên yêu tu đối diện.

“Quách đạo hữu, chờ lúc nữa nhớ chú ý nhìn ánh mắt Cổ mỗ mà hành sự, chớ tự chủ trương.”

“Nhớ kỹ, phải cố gắng khiêm tốn, không thể khiến yêu tu tứ giai chú ý.”

Nhìn hai tên yêu tu phía xa, trong lúc nhanh chóng bay qua, Lưu Ngọc nghiêm mặt, trịnh trọng truyền âm nói.

“Cổ Thành đạo hữu yên tâm, tại hạ sẽ không tự ý hành sự, tất cả đều nghe đạo hữu sắp xếp.”

Quách Phá Vân vốn có vài dự định, nhưng thấy Lưu Ngọc kịp thời truyền âm nhắc nhở nên hắn ta lập tức hiểu ra, vô cùng thuận theo mà trả lời.

Hắn ta vốn là một tán tu bình thường, ngẫu nhiên có được một ít cơ duyên nên mới có thể gập ghềnh đi đến được Kim Đan hậu kỳ, dĩ nhiên hiểu việc “hành sự tùy theo hoàn cảnh” và “xu cát tránh hại” này.

Bởi vì lúc trước từng trải qua, vốn Quách Phá Vân còn hơi sợ cấp trên Lưu Ngọc sẽ bởi vì “đại nghĩa” mà phấn đấu quên mình.

Nên sau khi nghe hắn nói như vậy, hắn ta coi như đã hoàn toàn yên tâm.

Trong lúc bay, hai người liếc nhìn nhau, đều có thể nhìn ra ý cười trong mắt đối phương.

Cứ như vậy đạt thành ăn ý, nhưng vì tiếp theo phải hành sự theo phong cách đoàn đội, nên bọn họ cũng định ra một vài quy tắc.

Về phần Trác Mộng Chân, nàng đã ở chung với Lưu Ngọc mấy chục năm, dĩ nhiên hiểu rõ phong cách làm việc của hắn.

Hai người vô cùng ăn ý, không cần phải đặc biệt căn dặn làm gì.

Hơn nữa bọn họ đều là tu vi Kim Đan trung kỳ, cũng khó gây sự chú ý của yêu tu tứ giai. …

Hai yêu tu bị Lưu Ngọc coi là “công cụ che đậy” lần lượt là một con Hỏa Sư và một con Gấu Yêu màu nâu nhạt, tu vi của chúng đều ở tam giai trung kỳ.

Thân Hỏa Sư lớn chừng mười bảy trượng, vai cao chừng năm sáu trượng, có lẽ là bởi vì thiên phú của chủng tộc nên hình thể của nó khổng lồ hơn đa số các yêu thú khác.

Hơn nữa quanh cổ của nó còn mọc ra một phần lông vũ dày đặc màu đỏ xinh đẹp.

Gấu Yêu màu nâu nhạt thì cao chừng mười lăm trượng, lông tóc không dài lại dựng đứng như thép nguội, vừa nhìn là biết lực phòng ngự của chúng không tầm thường, có lẽ chúng còn có một vài tác dụng khác.

“Không tốt!”

Thấy ba tu sĩ nhân loại từ Linh hạm màu trắng bạc đột nhiên bay xuống, còn khéo một người chặn đường của chúng, khiến hai đạo ánh sáng của Hỏa Sư và Gấu Yêu đều phải vội vàng dừng lại.

Trước có mãnh hổ, sau có truy binh, bọn chúng lập tức rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“Đáng chết, mạnh mẽ trở về Linh Vũ Thành đã không thể làm được nữa rồi.”

“Rút lui về phía sau, chỉ cần kéo dài đến lúc nhóm Yêu Vương đuổi đến thì chúng ta sẽ an toàn.”

“Grào!”

Nhận thấy khí tức của ba người phía trước quá cường đại, một người còn ở cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, Hỏa Sư nhanh chóng đưa ra quyết định, lôi kéo Gấu Yêu màu nâu nhạt lùi về phía sau.

Có bóp thì tìm quả hồng mềm mà bóp.

So với ba người phía trước có đầy đủ Pháp Bảo và khí tức cường đại, Hỏa Sư vẫn cảm thấy sức uy hiếp của hai người phía sau không có Pháp Báo nhỏ hơn.

Linh Giác mơ hồ truyền đến cảm giác nguy cơ, khiến nó tuân theo bản năng mà đưa ra lựa chọn.

“Grào!”

“Vù vù.”

Đường đường là yêu tu tam giai, đặt trong tộc của mỗi chúng nó thì chúng cũng được coi là “lão tổ”, nhưng bây giờ chúng lại không nói hai lời mà xoay người bỏ chạy, không hề có “phong phạm đại yêu” chút nào.

Chỉ còn lại vài tiếng gầm rú bá khí mười phần, tất cả cũng chỉ muốn chống lên một phần mặt mũi cuối cùng mà thôi.

Chẳng qua hai yêu tu này ngay từ đầu đã nằm trong phạm vi công kích của ba người Lưu Ngọc, sao bọn chúng có thể trốn thoát được chứ?

Huống chi ở phía sau còn có thế tiến công bằng pháp thuật thần thông của hai người, bọn chúng cũng không chịu nổi, không thể không giảm tốc độ bay lại.

“A…”

Nhìn hai con yêu tu xoay người bỏ chạy, Lưu Ngọc cười lạnh, tay phải buông nhẹ, Lạc Nhật Kim Hồng thương lập tức rời tay.

Gần như chỉ chớp mắt, nó đã biến lớn chừng năm trượng, hóa thành một đạo kim quang bắn về phía hai tên yêu tu.

Trên đường, Linh quang của mũi thương đại thịnh, phóng ra mấy trăm đạo thương thô to, bay về phía trước bao phủ hai tên yêu tu.

Bởi vì Lưu Ngọc cố gắng khống chế, mỗi một đạo thương bay đến đều chỉ chừng hai thước.

Mặc dù uy thế bất phàm nhưng uy năng thì không đủ, khó tạo thành uy hiếp trí mạng với yêu tu tam giai.

Đúng vậy, hắn chính là đang âm thầm vẩy nước như thế.

Nếu như nhanh chóng giải quyết xong hai tên yêu tu này, chẳng phải hắn lại phải tiếp tục đi truy sát những mục tiêu khác nữa sao?

“Động tĩnh lớn như vậy, yêu tu tứ giai sẽ chú ý đến.”

“Không phải đang âm thầm đuổi tới, thì chính là đang trên đường tới đây.”

“Lúc này nhanh chóng giải quyết xong mục tiêu, sau đó di chuyển xung quanh Linh Vũ Thành không phải là lựa chọn tốt.”

“Vẫn nên mượn hai tên yêu tu này để che giấu, quan sát trận địa trước!”