← Quay lại trang sách

Chương 1649 Thế khó khi công thành

Cầm trường thương màu vàng kim trong tay thử tấn công thăm dò, trong lòng hắn lóe lên suy nghĩ này.

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn nảy ra một ý, thần thức xuyên qua sự cản trở của lớp sương mù màu đỏ nhạt, tiến về phía tiếng nổ phát ra.

Hiệu quả áp chế thần thức của lớp sương đỏ này dường như rất mạnh. Thần thức vốn rộng tới bán kính một trăm hai mươi dặm của Lưu Ngọc hiện giờ chỉ có thể đạt tới chừng sáu mươi dặm.

Lần này, xuyên qua sương đỏ, tốc độ mở rộng của thần thức dường như “chậm” hơn rất nhiều và có phần khó khăn, tuy nhiên trở ngại cũng không lớn.

Sau vài hơi thở, Lưu Ngọc vẫn quan sát được tình hình của các tu sĩ khác.

Giống như những gì hắn dự đoán, cho dù các tu sĩ sử dụng chiêu gì thì cũng không thể làm gì được “Cửu Môn Thiên Yêu trận”, dù là Kim Đan đỉnh phong cũng không hề ngoại lệ.

Dương như có sự chênh lệch về “chất” ở đây.

Dù hơn một trăm mười tu sĩ Kim Đan cùng lúc tấn công lồng ánh sáng màu đỏ nhạt thì cùng lắm cũng chỉ có thể tạo ra được một gợn sóng cực kỳ nhỏ.

Thế nhưng, cũng giống như khi ném một viên đá nhỏ vào hồ nước lớn, chẳng mấy chốc gợn sóng sẽ tan biến hoàn toàn.

“Ầm ầm ầm.”

Ỷ vào pháp bảo mạnh, bọn Lưu Ngọc hầu như không tiêu tốn mấy sức lực đã đột phá được bọn yêu tộc ngáng đường, tấn công vào lồng ánh sáng màu đỏ nhạt, tạo nên những gợn sóng nhỏ li ti.

Cảnh này đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, giống như mấy lần trước, gợn sóng nhanh chóng biến mất.

Một hơi, hai hơi, ba hơi.

Nháy mắt, hai mươi hơi thở đã trôi qua nhưng tình hình tiến công của phe tu sĩ không hề có chút tiến triển nào.

Lúc này, yêu tu trong Linh Vũ Thành cũng đã điều chỉnh lại sách lược phòng thủ, hiệu suất phòng thủ dần tăng lên.

Kim Đan bình thường cũng dần khó tấn công được tới lồng ánh sáng màu đỏ hơn.

Đương nhiên, vì chênh lệch về bản lĩnh nên các tu sĩ Kim Đan mạnh như bọn Lưu Ngọc vẫn không hề bị ảnh hưởng.

“Ầm ầm.”

Những tiếng nổ to vang lên, ở hướng chính nam của Linh Vũ Thành, ba chiếc Linh hạm vẫn đang tung ra các đòn đánh nỗ lực áp chế hỏa lực của “Cửu Môn Thiên Yêu trận”.

Tuy nhiên, theo thời gian, tần suất tấn công của Định Nam hiệu, Bôn Lôi hiệu, Thanh Thương hiệu dần có xu thế giảm xuống.

Dù sao thì, khác với trận pháp gắn với Linh mạch của Linh Vũ Thành, ba chiếc Linh hạm đều chỉ dựa vào Linh lực đã nạp từ trước và một phần bổ sung trong khi chiến đấu.

So với trận pháp kia thì đương nhiên Linh lực của Linh hạm là hữu hạn, sử dụng chúng cũng có giới hạn nhất định, không thể liên tục duy trì trạng thái mạnh nhất được.

Cứ tiếp tục giằng co như thế này thì chắc chắn phe cạn Linh lực trước sẽ là ba chiếc Linh hạm.

Đến lúc đó, kế hoạch này có thể chính thức tuyên bố thất bại.

“Cho nên, trước lúc đó, chắc chắn Trương gia sẽ tung chiêu để cải biến tình thế.”

“Tính toán thời gian thì chắc cũng đã đến lúc rồi.”

Lưu Ngọc lặng lẽ nghĩ trong lòng, có lẽ Trương gia sắp tung chiêu rồi nên hắn chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Một hơi, hai hơi.

Đột nhiên, phương xa lan tới một đợt dao động Linh lực rất mạnh, hắn kinh hãi quay đầu lại nhìn.

Hắn nhìn xuyên qua làn sương đỏ mông lung, trông thấy cách mấy chục dặm, Định Nam hiệu phát ánh lửa thiêu đốt, sau đó hóa thành một cột sáng vàng to chừng trăm trượng đâm thẳng xuống lòng đất.

“Ầm ầm.”

Một cơn sóng chấn động mãnh liệt nhanh chóng lan tràn tới từ đằng xa, chớp mắt đã càn quét một vòng rộng tới trăm dặm của Linh Vũ Thành.

“Ầm!”

Mặt đất dưới chân chấn động dữ dội khiến cho chân khó đứng vững.

“Rắc rắc.”

Trên mặt đất bỗng chốc xuất hiện khe rãnh sâu không thấy đáy khiến nơi này càng ngày càng giống “phế tích” hơn.

Lòng đất mà mắt thường không thể quan sát được, dưới lực ảnh hưởng của một nguồn năng lượng đặc biệt, địa mạch vốn có, quỹ tích vận hành của Linh mạch bị xáo trộn hoặc hoàn toàn đứt gãy.

Điều này khiến nguồn cung cấp Linh lực cho “Cửu Môn Thiên Yêu trận” lập tức gặp trục trặc không nhỏ, sức mạnh chịu ảnh hưởng trên phạm vi rộng.

“Đây là Hám Địa phù sao?”

“Dựa vào sức công phá của nó thì phẩm giai của tấm phù lục này tối thiểu phải là tứ giai thượng phẩm!”

Trong đầu các tu sĩ, kể cả Lưu Ngọc, khi nhìn thấy cột sáng vàng thô to cắm xuống đất kéo theo chấn động dữ dội dưới chân này đều nghĩ tới điều này.

Bùa chú tứ giai thượng phẩm!

Khác với phù lục cấp thấp, thông thường, phù lục từ tứ giai trở lên đều có một công hiệu đặc biệt nào đó, hơn nữa còn khó có thể sản xuất hàng loạt, gần như được coi như một Linh vật.

Về mặt giá trị, không thể dùng cách nhìn phù lục cấp thấp để so sánh với bùa chú tứ giai.

“Bùa chú tứ giai thượng phẩm cũng đã được tung ra, quả nhiên Trương gia đúng là lắm tiền nhiều của!”

Đứng khá gần Lưu Ngọc, bọn Quách Phá Vân lẩm bẩm nói, nét mặt lộ rõ niềm vui.

Nếu đã dùng tới bùa chú tứ giai thượng phẩm thì chưa biết chừng vẫn còn chiêu dự phòng khác nữa sắp sửa được tung ra, khả năng công phá được Linh Vũ Thành tăng lên nhiều.

Ít nhất là tốt hơn so với tình cảnh vô vọng trước đó.

Nguồn cung ứng Linh lực bị trục trặc,“Cửu Môn Thiên Yêu trận” nhanh chóng thay đổi, thể hiện rõ ràng nhất là độ sáng của lồng ánh sáng màu đỏ dần dần tối xuống.

Sức mạnh cũng từ từ giảm dần.

“Coong!”

Bản mệnh pháp bảo Lạc Nhật Kim Hồng thương rời khỏi tay, kim quang rực sáng đánh vào tiết điểm trận pháp một lần nữa, tiếng rít chói tai vang lên.

Mặc dù vẫn không thể nào công phá được lồng ánh sáng, thậm chí không hề có dấu hiệu sắp công phá được nó nhưng gợn sóng nổi lên trên bề mặt rõ ràng lớn hơn nhiều.

Với tiền đề là Lưu Ngọc vẫn tung ra thực lực như trước, rõ ràng nguyên nhân là do sức mạnh của trận pháp đã yếu đi.

“Các vị đạo hữu, tứ giai thượng phẩm “Hám Địa phù” này chỉ có thể ảnh hưởng tới địa mạch Linh mạch trong vòng trăm dặm nửa ngày.”

“Nhân cơ hội này, xin mọi người hãy cùng tấn công!”

Dao động thần thức xuyên qua sương đỏ, một tin truyền âm vang lên bên tai các tu sĩ mang tới giọng nói già nua của Trương Đào.

Mặc dù thực lực tu vi của Trương Đào không phải là cao nhất nhưng dường như người này lại có bối phận không nhỏ ở Trương gia, cũng là người của Trương gia ở tại sáu châu An Nam lâu nhất, cho nên trong số ba tên hộ pháp thì rõ ràng những người còn lại đều coi Trương Đào là người chỉ huy.

Còn hai người Trương Tử Bình, Khổng Linh Tú chỉ là phụ tá.

“Vù vù.”

Sau khi nhận được truyền âm, sau giây lát chuẩn bị, tất cả tu sĩ đồng loạt điều khiển pháp khí tấn công.

Sau thời gian một hơi thở, trong làn sương mù màu đỏ nhạt mông lung, sức mạnh cấp bậc Kim Đan gần như bộc phát cùng một lúc.

“Đùng.”

Linh quang rực rỡ nhiều màu bay lên, các món pháp bảo bay lên không, sức mạnh lớn lao gây ra những dao động sóng lan tỏa ra khắp nơi.