← Quay lại trang sách

Chương 1655 Sự cân bằng vi diệu(2)

Từng vòng từng vòng gợn sóng, nhanh chóng lan tràn toàn bộ trận pháp mãi cho đến khi đi qua từng điểm quan trọng, sau đó mới bình phục lại được.

Phân tán đi toàn bộ các nơi ở Linh Vũ Thành, mỗi giờ mỗi khắc của nhóm tu sĩ Kim Đan đều công kích, màn sáng màu đỏ nhạt nhìn qua hơi run rẩy, Linh quang cũng bắt đầu ảm đạm, tựa hồ lúc nào cũng có thể bị phá mất.

Chỉ cần nhóm tu sĩ dồn thêm một phần lực là có thể trở thành điểm áp đảo cuối cùng.

Thấy tình cảnh này, dĩ nhiên rất nhiều tu sĩ đều mừng rỡ, liều mạng căng phồng Pháp Bảo nhắm ngay trận pháp đánh xuống, tiến công vào từng điểm Linh khí quan trọng. …

“Đinh đinh đinh. .”

“Ầm ầm!”

Giữa dãy núi, tiếng oanh minh vẫn không ngừng.

Bên cạnh Tiên Thành cổ, một trận đại chiến đang diễn ra sôi nổi, trong nháy mắt đã trôi qua hơn một khắc.

“Cửu Môn Thiên Yêu trận” bị ảnh hưởng bởi “Phá Cấm châu” tứ giai đúng là uy năng đã giảm cực kỳ lớn, số lượng tu sĩ Kim Đan cũng có thể làm hao mòn uy năng của trận pháp, thậm chí là ảnh hưởng đến sự vận hành Linh lực của trận địa, khiến cho uy năng của nó tiếp tục hạ xuống.

Nhưng chính vì sự thuận lợi này, Linh quang của trận pháp rõ ràng đã ảm đạm đi rất nhiều nhưng mãi vẫn chưa thể công phá.

Có câu nói một tiếng trống tăng lên khí thế, hai tiếng thì suy, ba tiếng thì kiệt.

Chậm chạp mãi vẫn không phá được Cửu Môn Thiên Yêu trận khiến trong lòng rất nhiều tu sĩ suýt chút nữa thở không ra hơi, sau một thời gian dài chiến đấu với cường độ cao, trên mặt cũng lộ ra một chút mệt mỏi.

“Đáng tiếc.”

Ở nơi nào đó bên ngoài Linh Vũ Thành, Lưu Ngọc vẫn thao túng Lạc Nhật Kim Hồng thương, trong lòng hắn lóe lên ý nghĩ này.

Mặc dù tất cả đều thuận lợi, trước mắt cũng không có vấn đề gì, nhưng sai chính là sai ở thời gian, trong khoảng thời gian ngắn Cửu Môn Thiên Yêu trận thật sự không thể công phá được.

“Xì xì.”

Mũi thương màu vàng nhạt tiếp xúc với màn sáng màu đỏ nhạt, ngọn lửa màu xanh lập tức lan tràn, cháy hừng hực trên màn sáng.

Chỉ là lúc trước Ma Hỏa cực kỳ thuận lợi nhưng lúc này hiệu quả lại không tốt chút nào, dù đang kéo dài làm tiêu hao Linh lực của trận pháp nhưng biểu hiện thật sự quá kém so với trước.

Nhưng Lưu Ngọc cẩn thận nghĩ lại thì thấy cũng bình thường.

Dù sao hiện tại Thanh Dương Ma Hỏa chỉ mới đạt đến nhị phẩm, cấp độ tu sĩ tương ứng chỉ dừng ở giai đoạn Kim Đan hậu kỳ, dù sao “Cửu Môn Thiên Yêu trận” cũng là trận pháp tứ giai, mà bản chất của nó còn cực cao.

Nếu có hiệu quả nhanh chóng thì đúng là hơi kỳ lạ.

Lưu Ngọc dùng thần thức quan sát xung quanh, có thể thấy rõ ràng ánh sáng màu đỏ nhạt trên trên bức màn năm màu dần dần nhạt đi theo thời gian.

Dưới sự cố gắng của Trận Pháp Sư yêu tộc, trận pháp này sẽ nhanh chóng khôi phục lại một phần uy năng.

Thấy thành công đã ở ngay trước mắt, nên tu tiên giả lập tức liều mạng, mà đám yêu tu thấy thất bại trước mặt thì dĩ nhiên cũng phải liều mạng.

Dưới tình huống trận pháp suy yếu dần, vị trí chín điểm quan trọng đều bộc phát ra lực đối kháng kịch liệt.

Thỉnh thoảng lại có một đợt gợn sóng mạnh mẽ truyền đến giống như có tu sĩ hay yêu tu đang sử dụng Pháp Bảo hoặc bí thuật nào đó có uy năng cực lớn.

Ở nơi nào đó trong Linh Vũ Thành, tại một trong chín điểm quan trọng có một tên tu sĩ Kim Đan bỗng nhiên cứng đờ cả người, mất đi sự khống chế Pháp Bảo và cả cơ thể, dường như trúng phải loại thần thông quỷ dị nào đó.

“Phốc phốc…”

Nhân cơ hội này yêu tu trong trận lập tức đánh tới từng đợt thần thông, tên tu sĩ Kim Đan này còn chưa kịp kêu thảm một tiếng là đã tử vong rồi.

Ngay cả Kim Đan cũng hóa thành bột mịn trong pháp thuật thần thông!

Chỉ còn lại từng đợt Linh khí tinh thuần bất chợt xuất hiện trong sân, tiếp đó nhanh chóng mờ nhạt rồi nổi lên từng đợt bão Linh khí nhỏ.

Tên tu sĩ này chết đi cũng không phải là ví dụ.

Các yêu tu tam giai cũng biết sử dụng các mưu kế, hoặc hợp tác với nhau để phát huy sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Lại có tên yêu tu nào đó sử dụng loại thần thông quỷ dị kia nhằm vào một tu sĩ Kim Đan bất kỳ rồi một yêu tu khác thì thừa cơ đó tập trung hỏa lực, oanh tạc tên tu sĩ đó, kiểu hành động bài bản như này diễn ra không chỉ một lần.

Thêm nữa bởi vì đủ loại tử vong mà số lượng tu sĩ Kim Đan chết lúc này đã đạt đến mười người.

Trừ bỏ tầm mười người trên ba chiếc Linh hạm, thì giữa sân cũng chỉ còn lại chừng một trăm năm mươi tên tu sĩ Kim Đan, vẫn đang tiếp tục công kích “Cửu Môn Thiên Yêu trận”.

Chỉ là dưới sự phản kích mạnh mẽ của yêu tu, sĩ khí của tu sĩ nhờ sự công kích của “Hám Địa phù” và “Phá Cấm châu” đã bắt đầu giảm xuống.

Trên mặt rất nhiều tu sĩ đã biến mất vẻ cuồng nhiệt ban đầu, một tia mỏi mệt cùng chết lặng lẽ hiện lên.

Ngay cả Quách Phá Vân ở bên cạnh Lưu Ngọc cũng như thế, hai tay bấm pháp quyết dường như nặng nề hơn, không còn nhẹ nhàng linh động như lúc trước nữa.

Hiệu quả của Phá Cấm châu nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì hai khắc đồng hồ, điểm này Trương Đào đã thông báo đến tất cả tu sĩ.

Cho nên thời gian gần đến hai khắc đồng hồ, khí thế của tu tiên giả dần hạ xuống, đồng thời có xu thế không thể cứu vớt được.

“Vù vù.”

Pháp lực trong đan điền Lưu Ngọc căng lên, thôi động Lạc Nhật Kim Hồng thương tạo ra hàng trăm ngàn đạo thương mang quấn quýt lấy nhau.

Hình thành mấy chục bông sen vàng xinh đẹp tấn công vào một điểm duy nhất.

Chỗ này là điểm không quan trọng lắm, thực lực phòng thủ của yêu tu chỉ tầm tam giai, chỉ có thể nói là rất bình thường.

Trước mặt hắn bây giờ không có chướng ngại vật nào lớn.

Vì vậy, không có ngoại lệ, trong khoảng thời gian cực ngắn, mười mấy đóa thương liên lần lượt đáp xuống cùng một chỗ.

“Ầm ầm ầm.”

Liên tiếp mười mấy tiếng nổ vang rền truyền đến, khiến cho nhóm đồng đội lo được lo mất mừng rỡ, rối rít nhìn sang.

Trong khoảng thời gian ngắn có liên tục mười mấy luồng Kim Đan cực hạn công kích tại một điểm, trên màn sáng màu đỏ nhạt nổi lên từng vòng gợn sóng cực lớn, tựa như liên tiếp có mười mấy khối gạch quẳng vào hồ nước nhỏ.

Uy năng dù bị màn sáng ngăn cản nhưng lực lượng gián tiếp tạo ra lại khiến trận pháp không thể tiêu diệt hoàn toàn.

Một phần lực lượng xuyên thấu qua khỏi trận pháp, dưới sự hướng dẫn tỉ mỉ của Lưu Ngọc đã hội tụ vào trong một điểm quan trọng của trận pháp.

Kiểu thế công như này đã phát sinh ra mấy chục lần chỉ trong vòng hơn một phút.

Chỗ quan trọng này của trận pháp đã sớm không còn là trạng thái ban đầu, chất liệu bên trong xuất hiện từng vết rách, tốc độ chuyển hóa Linh lực cũng đã cực kỳ chậm chạp.

“Răng rắc…”

“Ầm.”

Có lẽ đã đến cực hạn, dưới một kích này của Lưu Ngọc, điểm quan trọng này đã vang lên tiếng vỡ răng rắc, rồi chia năm xẻ bảy, không còn hiệu quả vốn có nữa.

“Không hay rồi, điểm quan trọng này không chống đỡ nổi!”

Trong trận, yêu tu nhìn điểm quan trọng bị chia năm xẻ bảy, sắc mặt biến đổi liên tục.