← Quay lại trang sách

Chương 1656 Sự cân bằng vi diệu(3)

Khi thấy vòng bảo hộ màu đỏ nhạt cũng không thay đổi gì nhiều, Linh quang các khu vực xung quanh hơi lóe lên rồi ổn định lại, lúc này mới thoáng thở dài một hơi.

Nếu các điểm quan trọng của trận pháp bị phá hủy, mặc dù một trong những tu sĩ nhân loại bên ngoài có thực lực phi phàm, nhưng một mình họ cũng không thể rung chuyển trận pháp.

Tiếp tục ở lại nơi này đã không còn ý nghĩa gì nữa, lúc này đi bảo vệ những điểm quan trọng khác mới là chuyện chính.

“Tên tu sĩ nhân loại này.”

Nghĩ đến đây, tên yêu tu Hỏa Tước tộc nhìn thật sâu vào bên ngoài trận địa, tên tu sĩ kia cầm trong tay một trường thương màu vàng tựa như một nhân vật lợi hại đã được ghi tạc vào trong lòng nó.

Sau đó gã kích động giương cánh lên bay về phía điểm quan trọng khác để trợ giúp.

Mỗi lần điểm quan trọng bị phá dù đánh tiếp vào nhưng đám pháp thuật thần thông lại không thấy tăm hơi, ngay cả yêu thú cấp thấp cũng không có một tên nào.

Thấy vậy, Lưu Ngọc khẽ chau mày rồi thả lỏng.

Hiển nhiên nhóm yêu tu cũng hiểu rất rõ việc thả phòng thủ điểm yếu, chúng biết những tu sĩ Kim Đan như bọn họ không thể chỉ dựa vào thực lực bản thân mà công kích vào trên màn sáng của Cửu Môn Thiên Yêu trận. Cho nên dưới tình huống số lượng không đủ sẽ không rảnh để tâm đến đám công kích, chỉ đặt trọng tâm vào những địa điểm quan trọng của trận pháp, dự định kéo dài thời gian trấn thủ trận pháp.

Dù sao thời gian vẫn có lợi cho nhóm yêu tu.

“Cùng Cỗ mỗ xông vào nào.”

Sau khi hủy diệt địa điểm này, Lưu Ngọc đứng tại chỗ suy nghĩ một chút sau đó quay đầu nhìn về phía đám người Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân.

Dứt lời, hắn đã tung ra pháp lực bay lên không trung, tiếp tục tiến đến một điểm quan trọng khác của trận pháp.

Tiểu đội của họ thành công hủy diệt những điểm quan trọng của trận pháp, bọn họ cũng không phải đội duy nhất cũng chẳng phải là đội cuối cùng.

Lưu Ngọc dùng thần thức quét nhìn toàn bộ cục diện giống như đang xem xét thế cục trong sân, vẫn để cho đội của mình không quá gây chú ý trong lúc hỗn chiến, hắn cũng dự tính về thời gian phá hủy.

Làm như vậy cũng là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.

Mặc dù nhìn cục diện là tu sĩ đang rơi vào thế thượng phong, có thể tùy ý công kích vào những điểm quan trọng. Nhưng yêu tu lại co đầu rút cổ trong trận pháp không chịu ra, đến nay cũng chưa từng xảy ra thương vong.

Trái lại bởi vì tiến công mà tu sĩ lộ ra sơ hở không cẩn thận đã chết.

Nếu quá giả vờ thì đến lúc yêu tu sáu châu An Nam đến giúp vậy tất cả sẽ kết thúc.

Cho nên mức độ trong này cần phải nắm cho thật chắc.

“Hiểu rõ.”

Trác Mộng Chân chắp tay, thu “Huyền Diệu Âm Dương châm” lại, đi theo sát phía sau lưng Lưu Ngọc.

Mà Quách Phá Vân cũng thu hồi tiểu đỉnh màu nâu nhạt và phi kiếm màu vàng, không hề do dự đi theo phía sau.

Về phần bốn tên đồng đội mới bọn họ đã sớm tâm phục khẩu phục nên cũng chẳng cần nói gì đã đi theo sau lưng.

“Ầm ầm.”

Bên trong tiếng oanh minh không ngừng vang vọng, tiểu đội Kim Đan với Lưu Ngọc dẫn đầu bay thẳng qua màn sương mù đỏ nhạt, đi đến điểm quan trọng tiếp theo của trận pháp.

Lúc này dù vẫn không công phá được trận pháp nhưng trận tiến công của tu tiên giả với “Cửu Môn Thiên Yêu trận” cũng coi như có được chút hiệu quả.

Từng điểm không quá quan trọng trong trận pháp đã bị hủy diệt kha khá, khiến trận pháp xuất hiện một ít vấn đề.

Chẳng qua bởi vì điểm hủy diệt đều không quá quan trọng cho nên uy năng của trận pháp tuy có giảm xuống nhưng biên độ thật ra cũng không nhiều.

“Chín điểm quan trọng kia, yêu tộc đều có bố trí trọng binh vẫn không thể phá hư chỗ nào.”

“Tiếc quá, chỉ cần phá hư một chỗ thôi là đã giúp độ khó phá trận giảm xuống thật mạnh.”

Bên trong tia sáng, Lưu Ngọc suy tư về tư liệu của “Cửu Môn Thiên Yêu trận”, trong lòng hắn nổi lên chút tiếc nuối.

“Rầm.”

Nhưng vào lúc này liên tiếp có những tiếng oanh minh kỳ lạ từ màn sáng màu đỏ nhạt truyền đến, một luồng dao động kỳ dị lan truyền khắp bốn phía.

Lưu Ngọc đột nhiên quay đầu, dùng thần thức quét về phía màn sáng màu đỏ.

Tiếp theo đó, sắc mặt của hắn lập tức trở nên ngưng trọng, còn có chút âm trầm.

Thì ra trong lúc vô tình, ánh sáng năm màu trên màn sáng màu đỏ nhạt đã biến mất gần như không còn.

Ý này chính là hiệu quả của “Phá Cấm châu” đã tan hết, uy năng của “Cửu Môn Thiên Yêu trận” đã được khôi phục, tiếp đó việc phá trận sẽ càng gian nan hơn.

Hiệu quả Phá Cấm châu đã mất, uy năng của Cửu Môn Thiên Yêu trận lại khôi phục một phần, Linh quang trên màn sáng màu đỏ nhạt lập tức vụt lên.

“Ầm ầm.”

Từng kiện Pháp Bảo và thần thông vẫn rơi vào trên màn sáng, trận pháp vẫn có chút rung động, nhưng gợn sóng trên màn sáng đã ít hơn nhiều so với lúc nãy, không đạt được hiệu quả lý tưởng nữa.

Như vậy trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo muốn công thành là không thể nào.

Ý thức được loại tình huống này, đám người Quách Phá Vân và Trác Mộng Chân cũng lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt trầm như nước.

Cùng lúc đó, ngay lúc tu sĩ khác tiến đánh trận pháp cũng xảy ra tình trạng giống hệt vậy.

“Trận pháp này bất động như núi, chúng ta có thể công phá trước khi nhóm yêu tu tiếp theo đến cứu viện không?”

Nghĩ đến điểm này, trong lòng rất nhiều tu sĩ đều bắt đầu sinh ra nỗi tuyệt vọng.

Im lặng công kích một hồi, nhưng họ lại không ngừng để ý bầu không khí đã rơi vào trạng thái đè nén.

“Quả thật có hơi khó làm.”

“Thật sự phải sống cuộc đời trốn tránh hay sao?”

Sắc mặt Lưu Ngọc trầm xuống, trong lòng lóe lên ý nghĩ này.

Đang lúc hắn muốn nói với đám người Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân tiếp tục đi đến điểm quan trọng tiếp theo của trận pháp thì đột nhiên nghe được vài tiếng chuông.

“Keng keng keng…”

Giữa lúc pháp thuật Pháp Bảo không ngừng gầm rú, đột nhiên chen vào mấy tiếng chuông lớn, khiến cho rất nhiều tu sĩ đang không ngừng tấn công đều phải dừng lại.

Dựa theo ước định trước đó, khi tiếng chuông này vang lên chỉ có một ý nghĩa là… Tiếng chuông thu binh.

Bên trong một trăm sáu mươi tu sĩ Kim Đan thì có gần một phần ba là thân tín của Trương gia, hoặc là có quan hệ thân cận với Trương gia.