← Quay lại trang sách

Chương 1657 Đan phương Luyện Thần

Nghe thấy tiếng chuông này, lập tức có bốn mươi mấy tu sĩ dừng động tác trong tay hóa thành những tia sáng bay trở về hướng của ba chiếc Linh hạm.

“Mỗi một khắc kéo dài thì nguy hiểm sẽ lại tăng lớn hơn một phần.”

“Bây giờ Trương Đào thu binh không phải là muốn từ bỏ hành động lần này đâu nhỉ?”

Ý nghĩ này lóe lên rồi biến mất trong lòng rất nhiều tu sĩ, sắc mặt của bọn họ lúc này cũng rất khó coi.

Loại chuyện này một khi bắt đầu thì làm gì còn đường lui nữa?

Chẳng qua mọi việc đã đến nước này, nếu không có chủ lực là Trương gia thì bọn họ vốn không thể nào tiếp tục hành động được.

Cho nên chỉ hơi chần chừ một lúc, sau đó họ vẫn theo sát phía sau, biến thành những tia sáng bay về trở về ba chiếc Linh hạm.

Lưu Ngọc lập tức nhận ra điểm này, cho nên không hề dây dưa dài dòng, sau khi tiếng chuông vang lên chừng một khắc thì hắn đã dẫn sáu người trong tiểu đội của mình bay về phía Định Nam hiệu.

“Bộp bộp”.

Dưới những đột phá của tia sáng, chỉ vài hơi thở qua đi bảy người đã đáp xuống trên boong thuyền.

Sau đó lần lượt từng tu sĩ Kim Đan cũng đáp xuống trên boong thuyền.

Chờ sự giải thích từ Trương Đào đồng thời lấy Linh Thạch khôi phục pháp lực, dù công kích trận pháp chỉ kéo dài hai khắc đồng hồ nhưng khi kịch liệt phóng xuất thì pháp lực cũng tiêu hao khá nhiều.

Dưới loại tình huống như này, pháp lực trong đan điền phải luôn được giữ đầy thì mới có thể nắm chắc càng nhiều khả năng sống sót, tất cả tu sĩ đều không muốn lãng phí chút thời gian quý báu này.

“Bộp bộp bộp.”

Tiếng bước chân đáp xuống mặt đất lần lượt vang lên.

Chỉ chốc lát sau, trên boong Định Nam hiệu đã đứng đầy người, tất cả tu sĩ đều tụ họp lại đủ.

“Thiên Linh trưởng lão không truyền thêm tin tức nào nữa, không biết tình huống bên kia thế nào? Rơi vào thế thượng phong hay hạ phong?”

““Cửu Môn Thiên Yêu trận” này đúng là khó giải quyết thật.”

Ánh mắt của Trương Đào nhìn về phía màn sáng màu đỏ nhạt, đáy mắt hiện lên vẻ lo âu, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ đã chuẩn bị kỹ càng.

Lão thân là thống soái dĩ nhiên không thể tùy tiện bày ra nét âu lo lên mặt, nếu lão bày ra vẻ thiếu tự tin thì quân tâm chẳng phải càng thêm dao động hay sao?

“Chẳng qua dù đã tiến đánh Linh Vũ Thành lâu như vậy còn chưa thấy Yêu Vương tứ giai nào đến xem, ít nhất các trưởng lão còn chưa rơi vào thế hạ phong.”

Trong lòng của lão lập tức hiện lên ý nghĩ này.

Ngay lập tức, Trương Đào xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía các tu sĩ thượng thần khác trên boong tàu, chậm rãi mở miệng:

“Các vị đạo hữu không cần phải lo lắng, dù sao “Cửu Môn Thiên Yêu trận” này cũng là trận pháp sở trường phòng ngự trung phẩm tứ giai, sao lại chỉ có hư danh đúng không?”

“Trước mắt có thể đánh đến mức độ này cũng đã đạt được mong muốn trước đó của lão hủ.”

“Xin các vị đạo hữu yên tâm, Trương gia còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn chuyên dùng để khắc chế trận pháp này.”

“Lúc này không tiện nói ra nhưng chắc chắn sẽ không khiến các vị đạo hữu thất vọng.”

“Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay!”

Giọng nói già nua truyền khắp toàn bộ boong tàu, truyền một cách rõ ràng đến bên tai của các tu sĩ.

“Vẫn còn trong tầm tay?”

“Nói như vậy, Trương gia còn có thủ đoạn chưa dùng đến?”

Lưu Ngọc ở ngay bên cạnh nên lập tức nghe được những tu sĩ khác thì thào với nhau.

Các tu sĩ vốn đã tuyệt vọng nên khi nghe thấy vẫn còn hy vọng, ánh mắt của bọn họ dần khôi phục chút thần thái, trong lòng lại dấy lên hy vọng lần nữa.

Tu sĩ Kim Đan ở đây với đủ loại nguyên nhân đã biến thành tù nhân, trải qua cuộc sống còn không bằng người bình thường.

Kiếp sống tù nhân hoặc ngắn hoặc dài, khiến cho tâm tư của đám tu sĩ này vô cùng mẫn cảm, thường xuyên lo được lo mất, dễ bị thế cục và hoàn cảnh ảnh hưởng.

Dù sao ranh giới giữa tự do và tử vong đã chênh lệch quá lớn, cũng không phải tất cả tu sĩ đều có thể thản nhiên tiếp nhận.

Một khi con người bị nhấn chìm thì luôn dùng toàn lực để tóm lấy cây cỏ cứu mạng kia thôi.

Lúc này nghe nói Trương gia còn có thủ đoạn chưa lấy ra, cho dù Trương Đào không nói cụ thể nhưng bọn họ vẫn thuận theo tin tưởng.

Không tin chẳng lẽ phải càng tuyệt vọng hơn sao?

“Các vị đạo hữu yên tâm, lão hủ…”

Thấy phản ứng của các tu sĩ giữa sân, lúc này Trương Đào mỉm cười tiếp tục cổ vũ sĩ khí.

Nói văng cả nước miếng cũng chỉ để vẽ ra cái “Bánh nướng” cho đám tu sĩ, nặng nề miêu tả ra dáng vẻ tự do hoàn mỹ cho đám người khát vọng tự do.

Ví dụ như sau khi công phá thành công Linh Vũ Thành thì có được tự do, có được thời gian thật dài để khám phá non sông tươi đẹp ở Trung Vực, tự trải nghiệm đủ loại phong tục dị vực và mỹ nhân phong tình, vân vân.

Để các tu sĩ bước gần hơn đến con đường khát vọng này thì lại trịnh trọng nói đến lời hứa trước kia của Trương gia, sẽ không lật lọng hay giảm bớt gì, Linh vật đã hứa chắc chắn sẽ không bớt đi món nào.

Giọng điệu của Trương Đào không nhanh không chậm, trong lời nói luôn bày tỏ rõ sự chân thành.

Sau một loạt lý do thoái thác, đúng là mang tới hiệu quả khá tốt, rất nhiều tu sĩ đều dấy lên ý chí chiến đấu lần nữa.

Giữa bầu không khí lúc này cũng coi như phá vỡ được sự căng thẳng và kiềm chế ban đầu.

“Tu sĩ muốn tiếp tục tiến về phía trước thì mỗi bước đi đều phải dẫm liên tục lên khó khăn.”

“Ở một trình độ nào đó mà nói, bên trong Tu Tiên Giới hắc ám, tàn khốc này đúng là cần một cái “Bánh nướng”.”

Trong đám người, Lưu Ngọc chỉ mỉm cười, lẳng lặng nhìn qua một màn giống như đã từng thấy qua.

Sau khi trở thành trưởng lão tông môn, hắn dường như đều nói qua những lời tương tự với đám đệ tử.

Chỉ vài hơi thở ngắn ngủi qua đi, những đồng đạo này khát vọng cái gì Trương Đào đều sẽ nói ra cái đó, giúp sĩ khí tăng lên vô cùng tốt.

Nhìn qua đám người hừng hực ý chí chiến đấu, trong lòng của lão âm thầm gật đầu.

Ngay lập tức, hai người Trương Tử Bình, Khổng Linh Tú lại tổ chức phân chia đội ngũ lại lần nữa, nhằm vào sách lược phòng ngự hiện tại của nhóm yêu tu mà đưa ra những sắp xếp tương ứng.

Mà Trương Đào lại hội kiến với từng tu sĩ trong khoang thuyền.

Nhìn vào những tu sĩ không chút danh tiếng, không có gì nổi bật lại tiến vào trong buồng nhỏ trên tàu, giao lưu với “Đại tổng quản” của Trương gia, trong mắt rất nhiều tu sĩ đều hiện ra vẻ tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều đến.

“Nhìn tình huống này, Trương Đào dường như muốn “Hốt thuốc đúng bệnh” rồi.”

Nhìn qua nhóm tu sĩ lần lượt tiến vào buồng nhỏ trò chuyện, Lưu Ngọc hơi suy nghĩ.

Linh Giác nhạy cảm khiến hắn cảm nhận rõ ràng nhóm tu sĩ được việc đều không hề đơn giản, dù trong vòng tu sĩ Kim Đan chẳng có chút danh tiếng gì,