Chương 1658 Đan phương Luyện Thần(2)
làm việc cũng khiêm tốn nhưng thực lực bản thân lại tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh.
Loại tu sĩ như thế này vô cùng hiểu rõ thực lực bản thân, cũng hiểu rõ chính mình cần gì, cho nên rất khó bị “Bánh vẽ” kia tác động đến.
Ở một mức độ nào đó, Lưu Ngọc cũng là nhóm tu sĩ kiểu này.
Bởi vì thời gian gấp gáp, tuyệt đối không thể lãng phí.
Cho nên mỗi lần giao lưu đều không duy trì quá lâu, bình thường chỉ kéo dài chừng mười mấy hơi thở là xong.
Rất nhanh, nhóm tu sĩ nhìn như khiêm tốn đã từ trong khoang thuyền chậm rãi đi ra.
“Cổ Thành đạo hữu, xin hãy đi vào!”
Mà bên tai Lưu Ngọc cũng vang lên tiếng nói như chuông đồng của Trương Đào.
Thần thức của hắn khẽ động, khẽ gật đầu với Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân, sau đó đi vào trong khoang thuyền.
“Bộp bộp.”
Tiếng bước chân trầm ổn vang lên, dưới hơn một trăm ánh mắt nhìn chằm chằm, Lưu Ngọc sải bước đi vào trong buồng nhỏ trên tàu, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Có thể tu luyện đến Kim Đan dĩ nhiên không phải là kẻ ngu dốt, với dụng ý mời riêng của Trương Đào mà nói, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
“Có lẽ trên người của người này có chỗ nào đó đặc biệt?”
Nhìn qua bóng dáng biến mất trong khoang thuyền, trong mắt chúng tu sĩ Kim Đan lóe lên sự nghi hoặc, nhưng mặc kệ sự thật như thế nào, tóm lại ấn tượng của họ với Lưu Ngọc đã khắc sâu hơn nhiều.
Tu sĩ với dáng người khôi ngô mặc áo bào đen, vào giờ khắc này mỗi hành động đều mang theo chút cao thâm khó dò, một loại sắc thái thần bí nào đó.
Mà những tu sĩ hiểu rõ thực lực của Lưu Ngọc, tận mắt nhìn thấy hắn ra tay thì lại cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Ví dụ như Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân và bốn tên đồng đội mới vừa gia nhập. …
Sau khi đi chừng vài chục bước vào trong buồng nhỏ trên tàu, Lưu Ngọc đã đứng bên trong một căn phòng mang hơi hướng cổ xưa, và nhìn thấy Trương Đào đang ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa phòng.
“Cổ Thành đạo hữu.”
“Mời.”
Đầu tiên Trương Đào ra hiệu mời, sau đó lập tức mở miệng, chân thành nói:
“Thời gian gấp gáp, lão hủ cũng xin nói ngắn gọn, lời nói kế tiếp nếu có đường đột thì xin đạo hữu đừng trách.”
“Cổ Thành đạo hữu thân là “Sứ giả Thiên Nam” xuyên qua thiên sơn vạn thủy mới tiến vào được Trung Vực, chắc hẳn việc liệt vào danh sách Chân Nhân bảng là điều đương nhiên.”
“Lão hủ hy vọng sau khi tiến hành công thành, Cổ Thành đạo hữu có thể dẫn đầu một đội ngũ nhỏ, dùng toàn lực tiến công vào một trong chín điểm quan trọng của trận pháp.”
Tình huống đặc thù, lúc này hai bên không có tâm trạng thưởng trà đàm đạo nữa, Lưu Ngọc đương nhiên sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, sau khi ngồi xuống thì lẳng lặng lắng nghe người kia nói chuyện.
Nghe vậy hắn hơi nhướng mày, im lặng không lập tức nói chuyện.
Nguyên Anh Chân Quân tạm thời ngưng chiến với Yêu Vương tứ giai, mặc dù không thấy đâu nhưng dĩ nhiên đang ở nơi nào đó nhìn chằm chằm động tĩnh bên Linh Vũ Thành này.
Loại tình huống như thế này mà ra mặt sẽ gây chú ý cho Yêu Vương dễ dẫn đến hậu quả khó lường.
Cái này lại không hợp với nguyên tắc từ trước đến nay của Lưu Ngọc, hắn vô cùng phản cảm việc kiêu ngạo làm việc thế này.
Trừ phi có thêm tiền.
Trước nguy cơ trở thành mục tiêu của Yêu Vương, chỉ một viên “Ngưng Anh đan” là không đủ, cần phải thêm một chút ít bảo vật khác.
Nhìn thấy cho dù mình có dùng gì để dụ dỗ thì Lưu Ngọc cũng không để mắt đến, Trương Đào hơi nhướng mày, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Tình huống lúc này tin rằng Cổ Thành đạo hữu đã nhìn thấy, có thể nói là cực kỳ quan trọng!”
“Đây không còn là chuyện của một mình Trương gia nữa, nó liên quan đến đường đi của đạo hữu đến Đại Càn, lão hủ khẩn cầu đạo hữu xuất toàn lực hỗ trợ!”
“Chỉ cần đạo hữu có thể phá hủy được một trong những điểm quan trọng nhất thì coi như mang đến tác dụng cực kỳ quan trọng, đến lúc đó lão hủ sẽ hai tay dâng “Ngưng Anh đan” lên.”
“Nói đến điểm này lão hơi dừng lại một chút, thấy Lưu Ngọc vẫn bình thản, bởi vì thời gian gấp gáp nên chỉ có thể tiếp tục tăng thêm một chút:
“Trừ cái đó ra, nếu Cổ Thành đạo hữu còn có những điều kiện khác thì lúc này hãy nói ra để xem xét.”
Nghe thấy lời này, lúc này Lưu Ngọc ngồi nghiêm chỉnh lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Trương Đào đạo hữu nói có lý,“Cửu Môn Thiên Yêu trận” không chỉ liên quan đến từng đồng đạo mà còn liên quan khá nhiều với các tu sĩ khác, Cổ mỗ dĩ nhiên là nghĩa bất dung từ.”
Thấy người kia đã có thành ý nhường một bước, hắn lập tức nhả ra lời đồng ý với những quan điểm của đối phương, dáng vẻ trông như thật sự đồng ý rồi.
Tiếp đó lại xoay chuyển cách nói, tiếp tục:
“Thực không dám giấu giếm, thật ra Cổ mỗ còn là một Luyện Đan Sư tam giai.”
“Chỉ bởi vì kiến thức còn hạn hẹp nên gần đây phương diện luyện đan đã tạm dừng, đã nhiều năm rồi còn chưa tiến bộ được chút nào.”
“Cho nên có một yêu cầu hơi quá đáng, không biết Trương Đào đạo hữu có thể cho mượn một phần đan phương đan dược Luyện Thần tam giai để Cổ mỗ xem xét một chút hay không.”
Lưu Ngọc đã cố gắng nhả chậm từng chữ, để giống như thứ chính mình coi trọng không phải là việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của nữa.
Chẳng qua trong vấn đề này, hắn vẫn không định nhượng bộ làm gì.
Dù sao mình cũng phải mạo hiểm đến tính mạng mà!
Nguy hiểm và lợi ích có quan hệ trực tiếp với nhau, không thì mạo hiểm còn ý nghĩa gì nữa đâu?
Đan phương đan dược Luyện Thần tam giai đúng là cực kỳ trân quý, thậm chí nói cách khác, giá trị thậm chí còn vượt qua “Ngưng Anh đan”.”
Có Linh Thạch có lẽ mua được đan dược Luyện Thần.
Nhưng đan phương điều chế đan dược Luyện Thần giống như gà mái đẻ trứng, có thể dùng thời gian dài và không ngừng tạo ra giá trị.
Cộng thêm Linh vật Linh thảo Linh đan luyện chế khá khan hiếm, thêm một tu sĩ biết đan phương sẽ khiến việc thu thập và luyện chế Linh dược khó khăn hơn.
Cho nên đan phương càng cao giai nhất là loại đan phương đan dược luyện đan này, thường có giá trị cao hơn Linh vật Pháp Bảo cùng giai rất nhiều.
Những người nắm giữ sẽ không bán nó trừ phi là vạn bất đắc dĩ.
Chẳng qua đan phương thì vẫn chỉ là đan phương, thật ra bản thân nó cũng không có giá trị, Trương gia chỉ cần phục chế một phần là được, mình không tiết lộ ra thì tổn thất sẽ không lớn.
Huống hồ với thực lực của Trương gia, ngay cả đan phương đan dược Luyện Thần tam giai có lẽ cũng không chỉ có một loại.
“Đan phương đan dược Luyện Thần tam giai?”
Trương Đào nhướng mày, chợt thả lỏng ra, chậm chạp suy nghĩ rồi nói:
“Có lẽ đạo hữu còn là một Luyện Đan Đại Sư?”
“Nếu đạo hữu đã là Luyện Đan Đại Sư thì có lẽ phải hiểu đan phương đan dược Luyện Thần trân quý nhường nào.”
“Chẳng qua vì nể mặt Cổ Thành đạo hữu là “Sứ giả Thiên Nam”, lão hủ có thể làm chủ, sau này sẽ phục chế giao một phần cho đạo hữu.”
Linh vật Luyện Thần một khi đạt đến cao giai thì giá trị chính là mấy chục hoặc hơn một trăm lần.