← Quay lại trang sách

Chương 1659 Đan phương Luyện Thần(3)

Dù sao tu tiên giả càng đi về sau, phương diện tu vi Nguyên Thần sẽ càng quan trọng hơn.

Nếu Nguyên Thần không đủ mạnh thì muốn tiến đến cảnh giới Nguyên Anh sẽ càng thêm khó khăn, chứ đừng nói chi là từ Nguyên Anh hóa thành “Nguyên Thần” chân chính.

Mà mỗi một bước dẫn trước như thế này, rất nhiều tu sĩ đến từ các thế lực lớn, Nguyên Thần đã sớm đẩy lên sớm hơn vài cảnh giới, kéo ra một khoảng cách lớn so với các tu sĩ bình thường.

Còn những tu sĩ không có bối cảnh khi luyện đến cảnh giới Kim Đan thì đây là cơ hội cuối cùng bổ khuyết cho nhược điểm của mình, cho nên Linh vật Luyện Thần bị tranh đoạt vô cùng dữ dội.

Trong ánh mắt Trương Đào có chút ý vị như thay đổi hoàn toàn cách nhìn của lão về Lưu Ngọc.

Lão vốn cho rằng tên tu sĩ trước mắt chỉ đơn giản là có thực lực mạnh, cộng thêm có chút thủ đoạn nho nhỏ thôi.

Nào ngờ hắn còn là một “Luyện Đan Đại Sư” cực kỳ hiếm thấy!

“Có thực lực, có tài nguyên thì tương lai là không bàn đến được.”

Trong lòng Trương Đào vẫn âm thầm cảm khái, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Sau khi định ra chi tiết, hai người cùng nhau ký “Thái Ất đạo khế” rồi đưa ra đủ loại điều kiện để ràng buộc đối phương.

“Cáo từ.”

Trước sau nhiều lắm cũng chỉ chừng mười mấy nhịp thở, hai người cũng nhanh chóng đạt thành nhận thức chung, trên mặt Lưu Ngọc lộ ra tươi cười rồi đứng dậy cáo từ.

“Bộp bộp”

Hắn vừa chắp tay xong thì đi trở về bên ngoài boong tàu, ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.

Trương Đào đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Lưu Ngọc rời đi mà lắc đầu, từ tận đáy lòng sinh ra một loại cảm giác rằng mình đã già.

Thực lực cao hơn người cùng giai, còn là Luyện Đan Đại Sư, chỉ cần nửa đường không chết thì tương lai nhất định có thể có thành tựu phi phàm.

So với lão năm đó thì cũng kém không quá xa, nếu không thì cũng không đến mức như này.

Bởi vì thời gian gấp gáp, từng phút từng giây cũng không thể lãng phí.

Cho nên mỗi lần mời người đến đều khống chế thời gian rất chặt chẽ, bình thường đều là nằm trong khoảng mười mấy hơi thở.

Cùng lúc đó, hai người Trương Tử Bình, Khổng Linh Tú cũng đã chỉnh đốn xong đội ngũ.

Ngay lúc Lưu Ngọc đi ra khỏi buồng nhỏ trên tàu, một đoàn đội vốn khá to đã bị chia tách thành chín đại đội.

Ít thì mười mấy người còn nhiều thì hai mươi mấy người.

Chẳng qua những đoàn đội nhỏ cũng không bị phá vỡ, chỉ là hợp cùng đoàn đội khác tạo thành đội hình đại đội mà thôi.

Thời gian càng ngày càng gấp gáp, những điểm không quan trọng dù bị công phá thì tác dụng cũng vô cùng có hạn.

Rõ ràng Trương gia cũng định tập trung lực lượng tấn công vào chín điểm quan trọng nhất.

“Cổ Thành.”

Lưu Ngọc vừa xuống khỏi buồng nhỏ của tàu, bên tai lập tức truyền đến giọng nữ dịu dàng.

Nghe tiếng nhìn qua thì thấy Trác Mộng Chân lộ ra nụ cười yếu ớt đang ra hiệu với mình.

Mà Quách Phá Vân cũng ở bên cạnh gật nhẹ đầu.

Về phần bốn tên đồng đội mới cũng đều nâng lên ý cười đã lâu không thấy, làm bạn với tu sĩ có thực lực cường đại thì phương diện an toàn cũng có thể đề cao lên không ít.

Tu sĩ khác trong khoang thuyền thì tò mò dò xét tu sĩ mặc áo bào đen trông khá khôi ngô này.

Suy nghĩ xem tại sao một tu sĩ Kim Đan trung kỳ không có chút danh tiếng gì mà có thể được chủ sự Trương gia mời gặp riêng, rốt cuộc là ẩn giấu bao nhiêu thực lực.

Ngay cả vài người Kim Đan đỉnh phong có thực lực chân nhân cường đại cũng nhịn không được mà nhìn sang, trong ánh mắt đều mang theo ý tứ tra xét.

Mặt mày Lưu Ngọc không chút biểu cảm, cũng làm như không thấy với những ánh mắt dò xét kia, chỉ gật nhẹ đầu với bọn người Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân, sau đó lập tức trở về đứng vững trong đội ngũ.

Tốc độ khôi phục của Kim Đan cửu phẩm vô cùng nhanh cộng thêm vì hắn muốn nhanh chóng khôi phục pháp lực mà đã trực tiếp hấp thụ Linh khí bên trong Linh Thạch thượng phẩm, lúc này pháp lực trong đan điền gần như đã khôi phục viên mãn.

Mà những người vừa tránh khỏi trói buộc kia vẫn đang dựa vào Pháp Bảo, túi trữ vật, Linh Thạch của Trương gia nên chỉ có thể sử dụng Linh Thạch trung phẩm khôi phục pháp lực.

Lúc này, rất nhiều tu sĩ vẫn còn tóm lấy thời gian mà ngồi xuống.

Sau Lưu Ngọc thì vẫn có thêm một tu sĩ khác được mời gặp, cũng là sau chừng mười mấy hơi thở như cũ.

Lần này chỉnh đốn đơn giản xong, Trương Đào chỉ mời gặp bốn tên tu sĩ, sau khi tạm dừng tiến công để chỉnh đốn toàn đội ngũ, thời gian trước sau trôi qua chừng nửa khắc đồng hồ.

Sau nửa khắc đồng hồ, Trương Đào lại xuất hiện trên boong tàu, chính thức tuyên bố chia tất cả tu sĩ thành chín đại đội, cùng với tin tức về việc tiến công ở chín nơi quan trọng nhất.

“Cổ Thành đạo hữu, Chấn Lôi đạo hữu, Linh Tú đạo hữu, Trương Tử Bình…”

Trước mặt mọi người, Trương Đào đặt hai tay ra sau lưng, trong miệng chậm rãi phun ra một loạt tên tuổi, tuyên bố bổ nhiệm vị trí đại đội trưởng.

Những người bị đọc tên không ai không phải hạng người được công nhận thực lực cường đại, ví như “Chấn Lôi chân nhân” cũng là người nằm trong danh sách “Chân Nhân bảng” Trung Vực.

Mà Trương Tử Bình, Khổng Linh Tú cũng là thiên kiêu của Trương gia, chẳng những bản thân họ đã đạt đến Kim Đan đỉnh phong mà còn là tu sĩ Dị linh căn, công pháp tu luyện hay Pháp Bảo đều không tầm thường.

Còn người giống như Lưu Ngọc, chẳng có chút danh tiếng gì thì chỉ có ba người thôi.

“Trương Đào đạo hữu vội vàng đưa ra người được chọn như vậy có phải quá qua loa không?”

Lúc này lập tức có tu sĩ chất vấn.

Nói xong, ánh mắt của hắn ta vội liếc về những tu sĩ không có chút danh tiếng nào.

Đặc biệt là Lưu Ngọc, người này rõ ràng chỉ là Kim Đan trung kỳ chẳng có chỗ nào nổi bật, nên làm gì có tư cách lĩnh riêng một đội?

Mặc dù chỉ có một người lên tiếng nhưng đã đưa ra được nghi hoặc của biết bao nhiêu tu sĩ.

Có câu nói: Văn không có hạng nhất, võ không đứng thứ hai.

Thân phận đại đội trưởng rõ ràng cao hơn người khác một cái đầu, nếu trước đó là kiểu người có thanh danh hiển hách thì cũng thôi đi.

Nhưng mấy người kia nhìn qua trông rất bình thường, dựa vào cái gì mà áp đảo trên đầu bọn họ?

Người lên tiếng có tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, đúng là có vốn liếng để chất vấn cũng như nói lên tiếng lòng của rất nhiều tu sĩ.

Lưu Ngọc nghe vậy thì hơi híp hai mắt lại, trong mắt tràn ngập ý lạnh, lập tức trở nên nguy hiểm.