← Quay lại trang sách

Chương 1661 Chức vị đội trưởng, tấn công mãnh liệt Linh Vũ Thành! (2)

Một khắc sau, hai mươi tia sáng lập tức có từng đợt uy thế của Pháp Bảo hiện ra, từ xa đã khóa chặt dòng lũ pháp thuật đánh tới.

“Phá thành giết yêu!”

Lưu Ngọc cầm Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay vội thét dài một tiếng, pháp lực trong đan điền toàn lực phát ra, rốt cuộc không giữ lại nữa.

Đánh lâu không tốt, nhìn thấy thời gian đang trôi qua từng chút từng chút một, hắn cũng không thể ngồi yên được nữa!

Hơn nữa đã công thành lâu như vậy mà vẫn không thấy Yêu Vương tứ giai ra tay, chứng minh nơi này tạm thời an toàn.

Dù mình biểu hiện nổi bật một chút thì cũng chẳng có ai để ý lắm, nhiều nhất thì chỉ để lại chút ấn tượng mà thôi.

Chỉ cần nhanh chóng tiến về Đại Càn bị Yêu Vương nhớ thương cũng không sao, chẳng lẽ họ còn có thể xâm nhập Trung Vực truy sát mình à?

Pháp lực hùng hồn mãnh liệt khuấy động không giữ lại chút nào nữa rót toàn bộ vào trong Lạc Nhật Kim Hồng thương, thương này có tính sát phạt cực mạnh nên lập tức bị thúc đẩy đến cực hạn.

Một khắc sau thì sáng lên Linh quang chói mắt!

“Vù vù vù!”

Mũi thương lóe lên kim quang, màu sắc uy năng còn muốn mạnh hơn lúc đầu rất nhiều, chỉ hơi lóe lên đã phun ra hơn ngàn đạo thương mang.

Tựa như gió táp mưa rào bắn về phía dòng lũ pháp thuật đang đi đến.

“Rầm rầm rầm.”

Chỉ trong giây lát, nhìn đạo thương mang gặp với dòng lũ pháp thuật, từng tiếng oanh minh dày đặc vang lên.

Không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, sức lực của Lạc Nhật Kim Hồng thương bị thôi động đến cực hạn, cộng thêm phương diện luyện khí Lưu Ngọc lại không giữ lại gì, cho nên bất kỳ pháp thuật nào do yêu thú cấp thấp phát ra đều không chịu nổi một kích này của hắn.

Dễ như bẻ cành khô, chỉ qua chừng nửa giây từng đạo kim mang lập tức đâm rách dòng lũ pháp thuật.

Tựa một trang giấy trắng hoàn chỉnh bị phát vỡ hơn mấy chục cái lỗ lớn, rách tung tóe không còn lại gì!

“Hay!”

Thấy thần uy của Lưu Ngọc như thế, chỉ một kích đã đánh bại khí thế của đám yêu tu yêu thú, các tu sĩ trong đội lập tức nhịn không được mà kêu “hay” một tiếng.

Chỉ với chiêu này, đối với việc Trương Đào bổ nhiệm có rất nhiều tu sĩ đã không còn nghi vấn gì nữa.

Đương nhiên, ngoài miệng thì hô hào như vậy nhưng động tác của bọn họ cũng không có dừng lại.

Từng món Pháp Bảo được tế ra, sau đó nhanh chóng biến lớn thành mấy trượng hoặc vài chục trượng, khí thế tựa như hồng đánh về phía dòng lũ pháp thuật đang đánh tới.

“Ầm ầm ầm.”

Dưới một kích của Lưu Ngọc, Quách Phá Vân và hai mươi tên tu sĩ Kim Đan liên thủ, thế công của đám yêu tu đã lập tức bị đánh vỡ, phía trước không còn bất cứ cái gì ngăn cản.

Sở dĩ có được hiệu quả như thế vẫn là vì chênh lệch quá lớn ở phương diện “Chất” này.

Yêu thú có số lượng tuy nhiều nhưng chỉ có một ít là yêu thú cấp thấp còn chiếm nhiều nhất vẫn là yêu thú nhất giai.

Mà số lượng yêu tu tam giai vốn ít hơn nhóm tu sĩ Kim Đan tiến công nhiều.

Lúc trước khi phân tán công kích có lẽ có thể chiếm cứ ưu thế, nhưng vì Trương gia lựa chọn tập hợp thành chín đại đội nên lực lượng yêu tộc ở Linh Vũ Thành không đủ, lập tức bị phóng đại toàn bộ khuyết điểm.

Số lượng yêu tu tam giai ít nhất thiếu mất một phần tu sĩ Kim Đan, cho nên có kết quả như vậy cũng không có gì kỳ quái.

“Ầm ầm ầm.”

Ở mấy phương hướng khác cũng đều vang lên tiếng oanh minh chấn động.

Thanh thế khi giao thủ của hai bên thật sự quá lớn khiến sương mù quanh “Cửu Môn Thiên Yêu trận” đều trở nên mỏng manh hơn.

Hiệu quả của áp chế thần thứ cũng giảm xuống khá nhiều.

Mỗi đại đội đều có hai mươi tên tu sĩ Kim Đan, cấp chiến lực thì ít nhất cũng phải có một Kim Đan đỉnh phong, từ hai đến bốn người tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.

Sắp xếp xong xuôi hết, khi đối mặt với đám yêu tu lần nữa thì lập tức chiếm được ưu thế cực lớn.

Cho nên khi đối mặt với một kích của đám yêu tu thì không có bất kỳ người nào bị dọa cho lùi lại hoặc ngừng chiến đấu, tất cả đều từng bước một đến gần thế công của đám yêu tu.

“Bộp bộp.”

Tiếng bước chân liên tục vang lên, lần lượt rơi trên mặt đất.

Sau vài nhịp thở, bọn người Lưu Ngọc lần lượt đáp xuống, động tác cũng không hề dừng lại, lúc này lập tức tung ra thế công mãnh liệt nhất với màn sáng màu đỏ nhạt.

Hai tay bấm pháp quyết, khống chế Lạc Nhật Kim Hồng thương hóa to chừng ba trượng rồi cho Thanh Dương Ma Hỏa bám vào bên trên, biến nó thành một “Cây thương rực lửa”, hối hả rơi vào trên những điểm yếu của pháp trận.

“Vù vù vù.”

Bên ngoài là Ma Hỏa sáng rực, bên trong là là ánh lửa rực rỡ của thương, chỉ thoáng một cái đã vượt qua hơn mười dặm, đụng độ với đám thần thông quỷ dị của yêu tu.

“Ầm ầm ầm!”

Dưới sự xuất kích toàn lực, Lạc Nhật Kim Hồng thương lúc này chẳng thể so với lúc trước nữa, cộng thêm đối thủ cũng không có huyết mạch ưu tú gì cho nên bất kỳ thần thông nào cũng đều bị trường thương màu vàng quét ngang hủy diệt.

“Đinh!”

Uy thế lăng lệ tựa như trấn áp tám hướng nên những yêu tu trong trận có hơi hoảng sợ, ầm ầm rơi vào trên ánh sáng màu đỏ nhạt, nổi lên từng vòng gợn sóng, thật lâu cũng không thể bình phục.

“Loại uy thế này đã vượt qua cực hạn tam giai.”

“Trong tộc trừ “Hỏa Phi Hồng” có thể vượt qua được thì nhiều nhất cũng chỉ có “Tước Phi Vũ” có thể chống đỡ.”

Trong trận pháp, tầm mười yêu tu đang đối mặt nhau đều lộ ra ý tưởng như vậy.

Chỉ sau vài giây ngắn ngủi để chỉnh đốn, khí thế của đám tu sĩ nhân loại đã hung hăng hơn dẫn đến áp lực cũng lớn hơn vừa rồi, bọn hắn đã cảm thấy bất an.

Hơn nữa, dưới sự công kích của Lưu Ngọc, mười chín tên đồng đội cũng không ngừng tiến công.

Sau khi rơi xuống, lập tức dốc toàn lực thôi động Pháp Bảo của riêng mình đồng thời đánh về phía màn sáng màu đỏ nhạt.

“Vù vù.”

Uy thế của pháp bảo bao phủ toàn bộ hiện trường, Linh áp cấp độ Kim Đan không ngừng hiện ra, hai mươi mấy món Pháp Bảo lần lượt bay lên không, cảnh tượng nhìn qua đúng là trùng trùng điệp điệp.

Rất nhiều yêu tu nhìn thấy một chút đã sinh ra cảm giác ngăn cản không nổi nữa.

So với lúc đầu vẫn kiêu ngạo về yêu thân của mình nay lại không thể vận dụng được, thần thông thiên phú của yêu tu cũng gặp khó dưới sự thúc đẩy của Pháp Bảo, vốn không thể tạo thành sự ngăn cản nào cả.

Đối mặt với hơn hai mươi mấy món Pháp Bảo, gần như là bị sụp đổ hoàn toàn, dù chỉ là một cái hít thở cũng không thể kéo dài được.