Chương 1665 Khiến bầy yêu khiếp sợ, mình ta phá trận! (2)
Trên mặt bọn nó không nhịn được mà nổi lên vui mừng, trong lòng thì đang cầu nguyện những yêu tu bên ngoài có thể ngăn cản lâu một chút, tốt nhất là kéo dài đến khi viện binh đến.
“Cái này…”
Nhìn qua đám yêu tu xuất trận nghênh trận, Quách Phá Vân, Trác Mộng Chân và rất nhiều người khác đều thay đổi sắc mặt.
Mặc dù so ra thực lực của hai bên thì phe mình vẫn chiếm thế thượng phong nhưng đối phương vẫn còn tận bảy tên yêu tu Hỏa Tước tộc.
Tất cả đều là huyết mạch Linh yêu, thực lực tuyệt đối không kém.
Giải quyết xong nhất định tốn rất nhiều thời gian, thậm chí có khả năng kéo đến đủ loại thủ đoạn kéo dài thời gian, hoặc là kéo dài đến khi viện binh yêu tộc đến được.
Nếu như không thể kịp thời giải quyết, không thể tiếp tục tạo ra áp lực cho trận pháp, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Trong khoảnh khắc yêu tu xuất hiện, trong lòng Lưu Ngọc vừa chuyên, nhanh chóng đưa ra đối sách.
“Không giải quyết được đám yêu tu này thì công kích của phe mình sẽ khó mà rơi vào trận pháp, cũng sẽ không đạt được mục tiêu dự định.”
Ngay lập tức hắn có ngay ý nghĩ này, trong lòng vội đưa ra quyết định.
Nhất định phải ưu tiên giết sạch đám yêu tu xuất trận, nếu không việc công kích trận pháp khó mà tiến hành.
“Tạm dừng công kích những điểm quan trọng, tất cả mọi người chuyển mục tiêu, ưu tiên đả kích đám yêu tu xuất trận này.”
“Theo ta, nhanh chóng diệt trừ yêu tu!”
Một khắc sau, Lưu Ngọc lập tức truyền âm cho tất cả tu sĩ, giọng điệu cứng rắn không cho nghi ngờ.
Lúc truyền âm kết thúc, hắn đưa hai tay bấm pháp quyết, thúc đẩy sức công phạt của Lạc Nhật Kim Hồng thương lên mức cực hạn.
“Vù vù…”
Mũi thương phun ra mấy đạo thương mang, cô đọng tích tụ thành mười mấy nhát thương màu vàng bay ra, bản thể tựa như thiểm điện bắn ra.
Mục tiêu trực diện chính là một yêu tu sơ kỳ tam giai, hiển nhiên đã mang theo quyết tâm một kích sẽ chết.
Tổn thương cả mười ngón vậy không bằng chặt đứt từng ngón!
“Kíu!”
Cảm nhận được nguy cơ, yêu tu Hỏa Tước tộc huýt dài một cái, xuất ra thủ đoạn ứng đối.
Hai con ngươi phun ra một trụ lửa rực rỡ, mỏ chim cũng phun ra một ngọn hỏa diễm đỏ thẫm, song trảo móc câu bị bao phủ bên trong hồng quang tựa như thanh đao vung vẩy về phía trước.
Nguy cơ sống chết vừa đánh tới, tên yêu tu này lập tức cảm nhận được sự nhục nhã cùng với phẫn nộ khó mà ngăn chặn từ đáy lòng.
Hắn ta là yêu tu của Hỏa Tước tộc, trời sinh đã có huyết mạch Linh yêu, tộc đàn còn là bá chủ của sáu châu An Nam!
Chỉ là sau khi nhục nhã dâng lên thì cảm giác kiêu ngạo lại đến, cũng không tiếp tục bao lâu đã bị hiện thực hung hăng xé nát!
Mặc kệ có là “Trụ lửa” hay là “Mồi lửa đỏ thẫm” lần lượt chạm vào đóa sen bằng thương đều sẽ bị đánh nát, khó mà hình thành thế chống cự, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn.
Tên yêu tu này dốc toàn lực đỡ hai kích, nhưng chỉ vẻn vẹn diệt được một phát sen bằng thương của Lạc Nhật Kim Hồng thương.
“Vù vù …”
Sau một hơi, trường thương màu vàng đã đến trước người yêu tu Hỏa Tước tộc, nương theo tiếng xé gió đâm thẳng vào trong thân thể và lợi trảo của yêu tu này.
“Keng” “Xoẹt xoẹt”
“Phụt”
Sau những tiếng kêu bằng kim loại vang lên là tiếng vang khi da thịt bị đâm vỡ, trường thương màu vàng xuyên thẳng qua từ ngực tạo thành mảng máu thịt và yêu huyết lớn.
“Ta còn sống sao?” Nhớ lại một kích kinh khủng vừa rồi, tên yêu tu Hỏa Tước tộc này cũng vừa lóe lên ý nghĩ này.
Cho dù bản thân bị trọng thương, huyết mạch vinh quang bị xét nát, nhưng ở trước mặt sự sống và cái chết, tất cả đều không còn quan trọng.
Lúc này trong lòng yêu tu chỉ là may mắn khi sống sót sau tai nạn.
“A…”
Sắc mặt lạnh như băng nhìn đám yêu tu Hỏa Tước tộc đứng ngây người, khóe miệng Lưu Ngọc lóe lên sự tàn nhẫn, lập tức làm theo ý niệm trong lòng.
Môt giây tiếp theo, một ngọn lửa màu xanh bám vào trên vết thương lập tức hoa thành màu đỏ nhạt yêu dị, là màu sắc tươi sáng của máu tươi!
Đặc tính “Mạn Đà Huyết diễm” bị kích phát đến cực hạn.
“Kíu…”
Bên trong sự thống khổ vặn vẹo kéo dài, chỉ một hơi thở thôi tên yêu tu sơ kỳ tam giai này đã hóa thành tro bụi.
Ngay cả yêu đan cũng không còn!
“Hai trăm năm mươi độ nhiên liệu.”
“Không hổ danh là huyết mạch Linh yêu.”
Trong lòng vừa lóe lên suy nghĩ này, hắn lại khống chế Thanh Dương Ma Hỏa quấn quanh Lạc Nhật Kim Hồng thương, ngay lập tức thu hoạch được số liệu nhiên liệu, trong lòng vội tán thương không thôi.
Tiếp đó, trong mắt hắn lóe lên sự lạnh lùng, ánh mắt không ngừng dao động trên thân mấy tên yêu tu, tìm kiếm con mồi tiếp theo.
“Đáng chết!”
Mà bên kia, thấy nhóm yêu tu vừa xuất trận không lâu đang chết thảm trước mắt mình, trong lòng Tước Phi Vũ giận dữ không thôi, tiếng kêu mang theo sự phẫn nộ rõ ràng.
Nhưng chín mà chống lại mười chín, thực lực hai bên khác biệt rất rõ ràng, hắn và mấy tên khác muốn cứu viện nhóm yêu tu Hỏa Tước tộc nhưng vốn không thể thoát thân ra được.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn tộc nhân chết trước mặt mình, mà bản thân lại đành bất lực.
Mặc dù trời sinh tính tình của yêu tộc tàn nhẫn, nhưng đối với đồng tộc đặc biệt còn là đồng tộc tam giai thì nhóm yêu tu vẫn có chút ít đồng cảm.
Cho nên nhìn chư yêu đồng loạt nổi giận, bọn người Lưu Ngọc chẳng cảm thấy có gì là lạ cả.
Chẳng qua động tác tiến công lại không hề có ý dừng lại, từng chiêu một tấn công vào những chỗ chí mạng, mỗi một lần như vậy đều công kích đến khi lấy được tính mạng.
Vừa phẫn nộ nhưng trong lòng của mấy tên yêu tu vừa xuất trận như Tước Phi Vũ đều dâng lên nỗi bất an, vô thức không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lưu Ngọc.
Ai biết được người kế tiếp đây không phải là mình chứ?
Trước đó một kích còn dư lại, ánh mắt Lưu Ngọc đảo qua xung quanh lập tức đám yêu tu bao gồm cả Tước Phi Vũ đều cảm thấy hơi dựng đứng lông tơ.
Trong lòng thì ẩn ẩn hy vọng, mục tiêu kế tiếp không phải là mình.
“Vù vù…”
Linh quang màu đỏ hồng sáng rực lên, chỉ một lúc Lạc Nhật Kim Hồng thương đã tích đủ uy năng, bản thân tựa nhưng thân súng phát ra từng tia khí tức nguy hiểm lấy mạng, đột nhiên lại bắn ra lần nữa.
Mục tiêu chính là một yêu tu sơ kỳ tam giai khác!
Quả hồng mềm thì phải bóp chặt, cho dù là luyện đan, luyện khí hay làm cái gì khác đều là dễ trước khó khăn mới tăng tỷ lệ thành công lên lớn nhất, Lưu Ngọc cũng đã sớm hiểu rõ đạo lý này.
Cho nên lúc này chuyên chọn đám yêu tu sơ kỳ tam giai để xử lý, phải khiến chúng một kích chết ngay, nhằm dựa vào tốc độ nhanh nhất để giảm bớt số lượng yêu tu.
“Vèo vèo.”
Linh quang chói mắt vạch phá bầu trời nhưng nhóm yêu tu đã bị bọn người Quách Phá Vân, Trác Mộng Chân ép đến không thở nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn cây thương màu vàng kia nhanh chóng đến gần.