Chương 1667 Khiến bầy yêu khiếp sợ, mình ta phá trận! (4)
Chín điểm quan trọng là căn cơ quan trọng của Cửu Môn Thiên Yêu trận, chính là đang nằm ở thế không ổn định như vậy lập tức khiến uy năng của trận pháp lại suy sụp nặng hơn.
Thế cục phát triển cho đến bây giờ, hai bên nhân yêu đều có thể nhìn ra, chỉ cần nửa đường không có gì ngoài ý muốn xuất hiện thì Cửu Môn Thiên Yêu trận này khó mà kiên trì nổi, trận pháp bị phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lập tức nhìn thấy dưới một kích điểm quan trọng kia đã bị phá từ bao giờ.
“Có lẽ lúc này đến rồi.”
Nhìn qua Linh quang lấp lóe sau lồng sáng màu đỏ nhạt, trong lòng Lưu Ngọc có đủ loại suy nghĩ, trong lòng vừa nghĩ đến thì lập tức thu hồi Lạc Nhật Kim Hồng thương.
Ánh mắt của hắn hơi ngưng tụ, pháp lực trong cơ thể và huyết khí cùng nhau bành trướng, uy thế quanh thân dần tiến lên một tầng cao mới, dần vượt qua thực lực tu sĩ Kim Đan cực hạn bình thường!
Mặc dù trước đó Trương Đào hứa hẹn đủ loại điều kiện nhưng Lưu Ngọc cũng không ngây thơ cho rằng mình không biểu hiện tốt chút thì những hứa hẹn kia vẫn thực hiện như thường.
Trên đời này, không có bữa trưa miễn phí, trên trời sẽ không rớt xuống một miếng bánh!
Cho dù là đan phương của “Ngưng Anh đan” hay Luyện Thần đan đều tuyệt đối không dễ cầm được, Kim Đan bình thường thậm chí không có tư cách nữa là.
Lưu Ngọc hiểu rõ, nếu mình không có được chiến tích trong tay thì những hứa hẹn lúc trước nhất định sẽ bị giảm đi khá nhiều, toàn bộ gần như không có cái nào thực hiện được.
Tất cả đều quyết định bởi biểu hiện của mình trên chiến trường.
“Quan trọng nhất chính là phải lấy được công lao, nếu không hai món đồ kia chỉ sợ không dễ cầm như vậy.”
Ý nghĩ này vừa rơi xuống, Lưu Ngọc đã tích súc thành công, uy thế xung quanh cũng đạt đến đỉnh phong mới.
Uy thế cường đại khiến đám người Quách Phá Vân, Trác Mộng Chân đều sợ hãi không thôi, thật sự hiểu được hắn là người thâm tàng bất lộ, dường như bây giờ mới chính là diện mạo thật của hắn.
“Ầm!”
Thể nội Lưu Ngọc vang lên từng trận tiếng vang lớn, pháp lực luyện khí và pháp lực luyện thể cùng nhau vận chuyển, ầm ầm rót vào trong trường thương màu vàng.
Trong chốc lát, Linh quang của Lạc Nhật Kim Hồng thương sáng rực rỡ hơn, hai màu vàng xanh càng hiện rõ, sau đó lại hiện ra một vòng Linh quang đục ngầu.
Loại Linh quang này đường đường chính chính, trùng trùng điệp điệp mang theo một phần đặc tính của “Thái Dương lực”, cũng mang theo sự nóng bỏng và nặng nề của huyết khí.
Linh quang ba màu chớp động, uy năng của Lạc Nhật Kim Hồng thương bị kích phát đến cực hạn, uy thế lên cao đến một cấp độ trước nay chưa từng có.
Khiến những tu sĩ chính mắt nhìn thấy đều cảm nhận được áp lực thật lớn.
Dù là không phải nhắm vào mình thì vẫn không nhịn được dựng đứng lông tơ, dâng lên cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
“Hí!”
Lưu Ngọc hít vào một hơi thật sâu, chuyển thành một tay cầm thương chậm rãi nâng lên đỉnh đầu, mũi thương thay đổi phương hướng nhắm ngay những điểm quan trọng của trận pháp mà đánh tới.
“Rầm!”
Pháp lực trong cơ thể và huyết khí như có như không mênh mông cuồn cuộn đạt đến đỉnh phong.
“Hây!”
Cơ bắp hai tay Lưu Ngọc lại nâng lên, làn da màu đồng cổ dưới thân trồi lên, tóc đen tung bay trong gió tựa như ma, tay cầm trường thương đột nhiên ném ra.
Kinh hồng vừa ném ra một cái!
“Vèo vèo!”
Uy năng của Kim Đan bình thường thật khó mà tưởng tượng nổi lại kinh khủng như vậy, Linh quang ba màu lấp lánh quanh trường thương tựa như sấm chớp bắn ra, lập tức vượt qua một khoảng cách lớn, cách lồng sáng màu đỏ nhạt chỉ vài dặm.
“Không hay rồi, mau ngăn cản!”
Trong trận pháp, nhóm yêu tu đã sớm chú ý đến sự khác thường của Lưu Ngọc, nhưng vẫn còn đánh giá thấp một chút về uy năng của một kích này.
Nhìn qua trường thương đang nhanh chóng đánh về phía mình, bọn họ không lo được các tu sĩ khác, cố gắng thôi động thiên phú thần thông chặn đường.
Nhưng tất cả đều chỉ là phí công!
“Vèo vèo!”
Tiếng xé gió mãnh liệt cùng với Linh hỏa lượn lờ trên thân thương, Linh quang ba màu tựa như mộng như ảo.
“Oành oành oành”
Tất cả thần thông của yêu tu đều hóa thành bột mịn khi tiếp xúc với phong mang của Lạc Nhật Kim Hồng thương lúc này, không thể ngăn cản nổi dù chỉ là một cái thoáng qua.
Trường thương tựa như chỗ không người, trực tiếp bán vào từng đạo thần thông, phá diệt toàn bộ những thần thông đang ngăn trở trước mặt.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của nhiều yêu tu rơi ầm ầm vào khu vực điểm quan trọng của pháp trận.
“Đinh!”
Tiếng kim loại khó nghe vang lên, nhưng lúc này lại chói tai chưa từng có, đồng thời nó còn kéo dài mãi không dứt.
Trong Linh Giác của yêu tu và tu sĩ, một luồng dao động uy năng kinh khủng bỗng nhiên phát ra, tựa như một vòng mặt trời đang từ từ nâng lên.
Hoặc tựa như tảng đá đập vào trên mặt hồ, bên trên lồng ánh sáng màu đỏ nhạt lập tức nổi lên từng đợt bọt nước lớn, từng vòng từng vòng gợn sóng khuếch tán ra xung quanh, gần như mắt thường đều có thể nhìn thấy được.
“Vèo vèo.”
Lồng ánh sáng chấn động, mũi thương rơi vào khu vực tương ứng, lấp lóe vài lần rồi ổn định lại, thấy vậy rất nhiều yêu tu đều thở dài một hơi.
“Răng rắc.”
“Bùm!”
Nhưng còn chưa chờ bọn họ thư thả thì một tiếng nổ rầm trời truyền đến, thần thức vô thức đảo qua nhìn thì lúc này sắc mặt của rất nhiều yêu tu đều thay đổi.
Chỉ thấy điểm quan trọng vốn đã cực kỳ không ổn định lại lẳng lặng hiện ra những vết rách, cuối cùng ầm một tiếng rồi chia năm xẻ bảy hóa thành vỡ nát.
Mỗi lần điểm quan trọng bị phá hủy thì sẽ sinh ra một làn sóng dây chuyền.
Rõ ràng nhất chính là Linh quang màu đỏ nhạt lập tức bị mờ đi, uy năng lập tức hạ xuống một phần lớn.
“Xong rồi.”
Nhìn một màn này, vài yêu tu có tố chất tâm lý chênh lệch đã trắng bệch mặt mày, thì thào nho nhỏ.
Vài yêu tu biểu hiện tương đối trấn tĩnh hơn nhưng trong lòng vẫn là ý nghĩ này.
Chỉ vì điểm quan trọng này bị hủy,“Chín cửa” của Cửu Môn Thiên Yêu trận đã không còn tồn tại, trong quá trình vận chuyển lập tức xuất hiện nhiều sơ hở, không chỉ vậy, uy năng còn suy sụp mạnh.
“Hay!”
Điểm quan trọng bị phá hủy, thế là thế cục đã chuyển sang điểm quan trọng khác, so với sắc mặt thấp thỏm lo âu tái nhợt của nhóm yêu tu thì đội ngũ Lưu Ngọc lại được chấn chỉnh sĩ khí lần nữa.
Có vài tu sĩ đang kích động trong lòng, không nhịn được mà lớn tiếng nói “Hay”, ánh mắt nhìn về phía Lưu Ngọc cũng tràn đầy kính nể.
“Tiếp tục tiến công, không thể cho yêu tu có cơ hội nghỉ ngơi.”
Trên khuôn mặt lạnh như băng lộ ra nụ cười mỉm cứng ngắc, Lưu Ngọc thu hồi Lạc Nhật Kim Hồng thương, vừa gật đầu vừa truyền âm với đội ngũ.
“Vâng!”