← Quay lại trang sách

Chương 1673 Lời đồn cổ xưa, Hóa Thần đáng sợ! (5)

Có người nói, địa điểm cuối cùng của trận chiến chính là nơi chỉ cách “Tiên Lệ hồ” này trăm dặm.

Trận chiến ấy kéo dài một ngày một đêm, hai bên thậm chí đã xuất ra Linh bảo, phát huy ra sức mạnh chạm đến cấp bậc Luyện Hư, khiến cho mặt trời mặt trăng cũng phải lu mờ.

Nhưng vào thời khắc chiếm thế thượng phong mấu chốt, Đại công chúa Hỏa Phượng tộc lại phạm phải sai lầm chí mạng, chính là không đành lòng xuống tay với vị phu quân khi xưa.

Cuối cùng bị Thánh Võ Đế nắm lấy cơ hội, điều khiển Linh bảo đánh ra một kích diệt sạch toàn bộ sinh cơ, không lâu sau đó, Đại công chúa Hỏa Phượng tộc ngã xuống, trận đại chiến kia cũng theo đó mà hạ màn kết thúc.

Trận chiến ấy, thật sự đã khiến căn cơ của Hỏa Phượng tộc dao động, khiến cho Hỏa Phượng tộc vạn năm sau mới khó khăn lắm khôi phục lại được một chút nguyên khí.

Con đường cổ Xương Nam, cũng được xây dựng lên sau trận đại chiến kia không lâu, Hỏa Phượng tộc cũng vì vậy mà kết một mối thù không thể hóa giải với Đại Đường.

Tương truyền, khi Đại Đường sụp đổ, có bóng dáng của Hỏa Phượng tộc giúp sức.

“Tiên Lệ hồ này chính là vùng đất năm đó mà Đại Đường Thánh Võ Đế giao chiến với Đại công chúa Hỏa Phượng tộc.”

“Theo như sử sách của các đại thế lực ghi chép lại, Linh bảo quyết đấu đã diễn ra ở đây.”

Giọng nói trầm ổn của Quách Phá Vân chậm rãi vang lên, hắn ta chỉ vào trên hồ nước xanh biếc bên dưới, nói hết ra những chuyện mà mình biết.

Sau đó, giọng điệu của hắn ta chợt thay đổi, chuyển thành giọng điệu nhẹ nhàng tùy ý:

“Cũng có một vài tin đồn được lưu truyền, nói trước khi chết, Đại công chúa Hỏa Phượng tộc đã từng nói: Ta không hối hận.”

“Tự tay giết chết vị phi tử mà mình yêu nhất, cho nên nghe nói năm đó Thánh Võ Đế đã vô cùng áy náy.”

“Tự tay ép chết Đại công chúa Hỏa Phượng tộc với tu vi Hóa Thần đỉnh phong ngay tại hồ nước bên dưới này, cũng không thu được bất cứ chiến lợi phẩm nào.”

“Tương truyền rằng, lão còn để lại một giọt nước mắt.”

“Ngay tại hồ nước này, Đại Đế từng than thở: Thế gian sao vẹn đôi đàng. Như Lai không phụ mà nàng cũng không.”

Nói, Quách Phá Vân khẽ lắc đầu, dường như có một chút tiếc nuối.

Không biết là đang tiếc cho Đại công chúa Hỏa Phượng tộc kia, hay là những Linh phẩm có giá trị liên thành.

Hay là tiếc cho một đoạn tình cảm “đến chết cũng không sờn”.

Vừa nói, hắn ta vừa quan sát hồ nước trước mặt, so sánh với lời đồn trong truyền thuyết, trong lòng hắn ta chắc chắn điều đó.

“Nếu nói như vậy thì “Tiên Lệ hồ” này đã có lịch sử gần hai mươi vạn năm.”

“Hai mươi vạn năm.”

Nghe xong tất cả lời kể, Lưu Ngọc nhìn lướt qua hồ nước rộng khoảng hai mươi dặm, phát ra tiếng cảm thán không rõ ràng.

Đối với việc tại sao “Thánh Võ Đế” vì cưới nữ tử yêu tộc làm phi, hắn cảm thấy không có gì kỳ lạ cả, dù sao vẫn có số ít yêu tu ở tam giai có thể hóa hình, đồng thời có suy nghĩ không khác gì tu sĩ nhân loại bình thường.

Hoặc có lẽ là vì để duy trì sự thống trị, hoặc có lẽ vì để ổn định miền Nam Trung Vực, cũng có thể là do những nhân tố khác.

Thậm chí có thể ác ý phỏng đoán, có lẽ Đại Đế đã sớm mưu tính xây dựng “con đường cổ Nam Xương”, thế nên mới có đoạn nhân duyên ấy.

Trong lòng Lưu Ngọc hiện ra đủ loại ý nghĩ, cũng bắt đầu suy đoán lý do năm đó Đại Đường “Thánh Võ Đế” cưới Đại công chúa Hỏa Phượng tộc.

Nhưng duy có một điều mà hắn không bao giờ tin, chính là chỉ đơn giản vì một đoạn tình cảm!

Dù sao ngay cả thế gian này cũng khó mà đảm bảo bình đẳng cho cả hai phía.

Chẳng qua điều khiến cho hắn rung động, chính là sức mạnh quy tắc ẩn chứa bên trong hồ nước này, trải qua gần hai trăm ngàn năm, thế nhưng nó lại không hề biến mất!

“Sức mạnh quy tắc, thế mà có thể tồn tại lâu như thế!”

“Nếu như tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư, vậy thì khi bước vào phạm vi đại năng, nắm giữ quy tắc không hoàn chỉnh, hẳn là có thể thật sự nắm giữ được “trường sinh” chân chính?”

Lưu Ngọc đang suy đoán tuổi thọ của Luyện Hư đại năng, trên mặt hắn tuy vẫn bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng đã sớm nổi sóng trào mãnh liệt!

Mục tiêu tu luyện của hắn cho đến nay, vào lúc này chưa bao giờ rõ ràng đến thế!

Chỉ cần hắn có thể tu luyện đến cảnh giới Luyện Hư, hắn có thể siêu thoát tất cả ở thế giới này, được hưởng sự sự trường sinh chân chính!

“Sức mạnh thật cường đại, đúng là nam tu lòng dạ độc ác!”

Bên cạnh, Trác Mộng Chân cũng cảm thấy vô cùng rung động với sức mạnh của Linh bảo.

Nhưng nghe đến việc “Thánh Võ Đế” đối xử nhẫn tâm với người yêu của mình như thế, nàng khẽ nhíu mày, có chút không thích.

Bởi vì nàng càng nghĩ càng cảm thấy người bên cạnh nàng cũng giống như vậy.

“Đi thôi.”

Tưởng tượng đến chuyện xưa xảy ra năm đó, ba người lẳng lặng đứng nhìn mặt hồ vài hơi thở, rồi Lưu Ngọc nhàn nhạt mở miệng nói.

“Vù vù.”

Dứt lời, Hắc Phong sí sau lưng Lưu Ngọc chấn động, hắn hóa thành một đạo ánh sáng xanh nhanh chóng trở về đường cũ, chẳng muốn dây dưa thêm một giây phút nào nữa.

Lưu Ngọc sợ hắn trở về quá chậm thì yêu thú cấp thấp sẽ chết hết, như vậy thì nhiên liệu cho “Thanh Dương Ma Hỏa” sẽ không còn gì.

Dù sao tốc độ phi hành của Tước Phi Vũ quá nhanh, lý do hắn đuổi không kịp này không thể chê vào đâu được, người bên ngoài dù bất mãn đến đâu cũng sẽ không tìm được lý do để công kích hắn. …

“Vù vù.”

Dưới ánh mặt trời đỏ rực, hai đạo ánh sáng một xanh một vàng bay đến từ phía chân trời, dần trở nên rõ ràng và rực rỡ hơn.

Cảnh vật nhanh chóng rút ngắn, từng tiếng ầm vang cũng từ thấp không thể nghe rõ trở nên vang dội.

“Nhiên liệu tám ngàn độ.”

“Không tệ.”

Triệu hồi Thanh Dương Ma Hỏa rơi xuống thân thể yêu thú cấp thấp trên mặt đất, từng ngụm nuốt hết bọn chúng vào bụng, Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu vô cùng hài lòng.

Kể từ đó, một vạn nhiên liệu để Ma Hỏa nhị phẩm tấn thăng lên tam phẩm cũng đã được thu thập được hơn phân nửa, hắn tin chắc chắn có thể nhanh chóng thu thập đủ số lượng yêu cầu để tấn thăng.

Chỉ cần cắn nuốt bổn nguyên một đóa Linh Hỏa tam phẩm nữa là đủ rồi.

Không chỉ có rất nhiều yêu thú cấp thấp tập trung xung quanh các Tiên Thành lớn, mà một vài Linh địa bên ngoài cũng có.

Có điều lúc trước, bởi vì lo lắng bị Yêu tộc phát hiện được tung tích, cho nên Lưu Ngọc không dám mạo muội động thủ.

Lúc này đã xảy ra chuyện, hắn tất nhiên cũng không cần cố kỵ gì nữa.

Động tĩnh xung quanh Linh Vũ Thành lớn như vậy, đã đủ khiến yêu thú cấp thấp phát hiện, nhưng dưới tình huống không có mệnh lệnh của yêu thú cao giai, bản năng sinh linh khiến chúng vô thức rời xa những nơi nguy hiểm.

Vậy nên từng bầy yêu thú cấp thấp đã bắt đầu con đường di chuyển từ đó.

Chỉ là tốc độ ấy chậm như rùa bò trong mắt tu sĩ Kim Đan, đúng lúc có lợi cho Lưu Ngọc.