Chương 1674 Uy lực một kích!
Trên đường trở về, hắn liên tiếp ra tay, trắng trợn đồ sát những yêu thú cấp thấp tụ tập, không biết đã diệt giết bao nhiêu, nhưng thật sự là khó mà tính toán chuẩn xác từng chữ số được.
Dưới hiệu suất đồ sát cao như vậy, tiến độ thu thập nhiên liệu cũng đã đạt đến tám ngàn.
“Cộng thêm yêu thú cấp thấp bên trong Linh Vũ Thành, sau khi vào thành thì tùy tiện thiêu đốt thêm mấy trăm con nữa, hẳn là cũng đã đủ rồi.”
“Tiến độ thu thập nhiên liệu nhanh như vậy có hơi ngoài ý muốn.”
“Quả nhiên, lựa chọn xuất thủ với sinh linh cấp thấp mới là thủ đoạn chính xác để thu thập nhiên liệu.”
Trong lúc phi hành, Lưu Ngọc tỉnh táo tính toán ra kết quả thu thập nhiên liệu, trong lòng hắn có hơi cảm khái.
Trong ánh mắt của hắn, không hề có nửa điểm nhân từ nương tay!
Đối đãi với tu sĩ còn có thể chém tận giết tuyệt không để lại hậu hoạn gì, huống chi chỉ là yêu thú không cùng một tộc?
Trái lại, sau khi Quách Phá Vân thấy rõ được cảnh tượng Thanh Dương Ma Hỏa tàn sát sinh linh, dường như hắn ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nhưng nghĩ chúng chung quy cũng chỉ là một ít yêu thú, cho nên cuối cùng hắn ta cũng không mở miệng.
Về phần Trác Mộng Chân, thời điểm xuyên qua Hoành Đoạn sơn mạch, nàng đã mấy lần suýt chút bỏ mạng trong miệng yêu tu, thế nên dĩ nhiên nàng không hề có lòng nhân từ với chúng.
Hơn nữa đối với cảnh thu thập nhiên liệu của Thanh Dương Ma Hỏa, nàng đã sớm tập mãi thành quen.
Truy kích Tước Phi Vũ trở về, không ngừng phi hành, ước chừng qua khoảng nửa khắc thì bọn họ đã về đến, nhưng những trận đấu pháp bên trong Linh Vũ Thành vẫn còn chưa kết thúc.
“Ầm ầm…”
“Rầm rầm…”
Trong thành này, vẫn truyền đến tiếng đấu pháp.
Dường như vẫn còn yêu tu ngoan cố chống cự, cho dù dưới trời quang mây tạnh như này, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy đủ loại Linh quang thỉnh thoảng lóe lên.
Chỉ là khi so sánh với lúc ba người rời đi, động tĩnh ở đây đã nhỏ hơn rất nhiều, âm thanh đấu pháp cũng có vẻ thưa thớt hơn.
“Vào thành thôi!”
Nhìn phía xa bên ngoài tòa Tiên Thành cổ xưa, Lưu Ngọc thả Trác Mộng Chân xuống, rồi ba người liếc nhìn nhau, thả chậm tốc độ sau đó bay vào thành.
“Chờ đã!”
Nhưng sau khi bay được một khoảng cách nhất định, hắn đột ngột dừng đạo ánh sáng lại, ngưng trọng quát một tiếng bảo hai người kia lại.
“Hửm?”
Xuất phát từ sự tin tưởng từ lúc lúc đầu đến nay, Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân đều lập tức dừng lại, khó hiểu nhìn hắn.
“Không đúng, không thích hợp.”
Đạo ánh sáng bỗng nhiên dừng lại, chỉ vì Lưu Ngọc cảm nhận được động tĩnh không tầm thường, khiến hắn cũng không dám tiến thêm một bước nào!
Linh Giác của hắn nhạy cảm hơn tu sĩ cùng giai, Linh khí bốn phía lại dao động hỗn loạn không có mục đích, dường như đang phải chịu ảnh hưởng khó hiểu nào đó, đang tập hợp đến một phương hướng đặc biệt.
Linh Giác hắn toàn lực lan tràn ra, cẩn thận cảm ứng động tĩnh bốn phương.
Năm dặm, mười dặm, ba mươi dặm.
Ngoài năm mươi dặm, thậm chí là xa hơn thế, bất kỳ một phương hướng nào, đều có loại trạng thái khác lạ này!
“Loại cảm giác này, sao lại giống với lúc mình sử dụng “Phá Bại kiếm” như vậy?”
“Chỉ là phạm vi lớn hơn không chỉ một chút?”
Tựa như ý thức được cái gì đó, con ngươi Lưu Ngọc thu nhỏ lại đến tận cùng, trong lòng không nhịn được mà dâng lên cảm giác rợn cả tóc gáy.
Rõ ràng đang trời quang mây tạnh, nhưng tóc gáy hắn lại không khỏi dựng đứng hết cả lên!
Không có Linh bảo phụ trợ, nhưng lại có thể thao túng Linh khí trong trời đất, hơn nữa phạm vi còn rộng như thế, vậy thì chỉ có một khả năng mà thôi…
Tu sĩ Hóa Thần kỳ, hoặc là yêu tu Hóa Thần kỳ!
“Cổ Thành đạo hữu, sao vậy?”
Quách Phá Vân lên tiếng hỏi thăm, nhưng lời nói còn chưa dứt thì hắn ta cũng đã cảm giác được Linh khí dị thường từ bốn phương, cũng đồng thời nhịn không được mà cứng đờ cả người, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Hắn ta là người sống ở Trung Vực phồn hoa thịnh vượng, nơi có sự hiện diện của Hóa Thần thần quân, cho nên với thần thông của cảnh giới này, hắn ta đương nhiên cũng biết một hai thông tin.
Chính là vì biết được, cho nên hắn ta mới hiểu được sự kinh khủng thật sự của nó!
Ngay lúc Quách Phá Vân phát hiện ra thì Linh khí vốn đang chầm chầm chuyển động trong không gian bỗng trở nên “linh động” hơn.
Tốc độ lưu chuyển tăng ít nhất cũng hơn ngàn lần vạn lần so với ban đầu!
“Ầm ầm.”
Vô số Linh khí tụ tập lại một chỗ, trở nên rõ ràng mà mắt thường cũng có thể quan sát được, hình thành từng trạng thái Linh khí tựa như sương mù đủ loại màu sắc.
Trong tầm mắt Lưu Ngọc, Linh khí trạng thái sương mù này gần như xuất hiện cùng một lúc, trải rộng mười mấy dặm khắp cả bầu trời, ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu xuống cũng bị nó che lấp.
Một trăm dặm? Hai trăm dặm? Hay năm trăm dặm?
Vượt qua sự quan sát cực hạn của thần thức, hắn cũng không còn rõ phạm vi chính xác, chỉ biết ở cuối tầm mắt đều là màn sương Linh khí năm màu sặc sỡ!
“Mình dựa vào Phá Bại kiếm cũng chỉ có thể điều động Linh khí trong hơn mười dặm.”
“Mà vị thần bí này lại có thể dễ dàng điều động Linh khí trong mấy trăm dặm, thậm chí còn có thể thay đổi hiện tượng thiên văn trong phạm vi đó.”
“Đây cũng là sức mạnh của Hóa Thần kỳ sao?”
Nhìn thấy tất cả, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy vô cùng chấn động.
Xung quanh hơn mười dặm và xung quanh hơn mấy trăm dặm không phải chỉ lớn gấp mười thôi đâu, sự chênh lệch trong đó là không thể đong đếm bằng lẽ thường!
“Vù vù…”
Mây trời biến sắc, ánh mặt trời ảm đạm.
Màn sương Linh khí phun trào khắp bốn phương tám hướng, dùng tốc độ cực nhanh mà hội tụ trên bầu trời Linh Vũ Thành.
Chỉ chừng nửa hơi ngắn ngủi, ngay phía trên Linh Vũ Thành đã tụ ra một quả cầu năm màu thuần túy từ Linh khí, đường kính ước chừng hai trăm trượng.
Bỗng nhiên, một ánh hồng vô cùng chói mắt đột nhiên xuất hiện phía trên quả cầu Linh khí, đồng thời dùng tốc độ khó mà tin nổi mở rộng ra.
Chưa đến nửa hơi thở, nó đã mở rộng đến ngàn trượng, tựa như ánh sáng của mặt trời chiếu sáng khắp trời đất!
Thứ phát ra ánh sáng màu đỏ này, thuộc tính không chỉ là Hỏa Diễm đơn thuần, mà bởi vì bản thân nó không ẩn chứa bất kì nhiệt độ nào, ngược lại nó ẩn chứa một uy áp của sinh linh cao giai đối với sinh linh cấp thấp.
Dưới ánh sáng này, mặc dù tu sĩ Kim Đan là siêu phàm thoát tục, nhưng giờ cũng chỉ giống như một con khỉ còn chưa khai hóa, là giống loài có bản chất sinh mệnh cực kỳ thấp!
“Nguyên Thần!”
Trên trán toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, Lưu Ngọc khó khăn phun ra hai chữ này.
Thường xuyên tiến vào thế giới Tiên Phủ, cộng thêm đã nhiều lần thí nghiệm ở trên phương diện này, hắn vô cùng quen thuộc với “trạng thái Nguyên Thần”.
Hắn biết rõ ràng ánh sáng hồng kia thuộc về ánh sáng của Nguyên Thần!
Đồng thời nó không phải là hình thức ban đầu của Nguyên Thần, mà là trạng thái đã trưởng thành, đúng nghĩa là “Nguyên Thần”!