Chương 1675 Uy lực một kích! (2)
Cho dù không phải cố gắng nhằm vào, nhưng dưới sự sáng chói rực rỡ của ánh sáng Nguyên Thần, Lưu Ngọc vẫn cảm giác bản thân tựa như con kiến hôi nhỏ bé.
Bản chất sinh mệnh có sự chênh lệch quá lớn, thậm chí khó mà sinh ra cảm giác ngăn cản, thật giống như bất kỳ sự kháng cự nào cũng chỉ là phí công.
Trong cơ thể hắn đang ầm ầm vận chuyển pháp lực, cố gắng điều chỉnh trạng thái của bản thân, ánh mắt thì vẫn dính vào trên Linh quang xanh thẳm, cố gắng trông vào hồng quang vài ngàn trượng sáng chói kia.
Ánh mắt hơi chớp động xuyên qua khoảng cách hai mươi dặm, bên trong hồng quang vẫn sáng rực rỡ tựa như ánh mặt trời, đúng là dáng vẻ của một con Hỏa Phượng chừng ngàn trượng!
Vẻ ngoài giống hệt mấy con Hỏa Phượng tứ giai chỉ là dáng vẻ kia là uy nghiêm cao quý được sinh ra đã có, nên yêu thân hiện ra vô cùng tinh tế, càng lộ ra vẻ dày đặc và không thể coi thường.
Cao chừng ngàn trượng là khái niệm gì?
Thanh Tuyền phong cũng là một trong những phong của Nguyên Dương Tông, chẳng qua chỉ cao ngàn trượng mà thôi, độ cao này đã vượt qua rất nhiều Linh sơn khác.
Huống chi, Nguyên Thần của Hỏa Phượng còn đứng sừng sững như vậy, cảm giác áp bách càng tựa như đào núi lấp biển!
Chỉ là vừa xuất hiện dường như trở thành nhân vật chính trong một vùng trời đất này.
Cho dù dãy núi dài miên man vô tận, nhưng đứng trước mặt đạo Nguyên Thần này đều vô cùng thua kém, vốn không xứng được gọi là “Khổng lồ”!
Chỉ nhìn thẳng một chút thôi, trong lòng Lưu Ngọc đã cảm giác được áp lực khó nói nên lời, tựa như một tảng đá vô cùng nặng nề đè nặng lên tim, cả thể xác và tinh thần đều vô cùng kiềm chế.
Yêu tu Hóa Thần kỳ ngũ giai!
Vừa lóe lên ý nghĩ này, hắn không dám tiếp tục quan sát nữa, vội vàng dời ánh mắt đi.
Nếu nhìn thẳng quá lâu bị Linh Giác nhạy cảm phát hiện ra còn bị nhầm là mạo phạm thì rất có thể sẽ bị giết chết tựa như con kiến!
Ở bên cạnh, hai người Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân đều đã run rẩy đến mồ hôi đầm đìa, trong lòng thật sự là nhận phải sự rung động thật lớn.
Tựa như “Diệp Công Hảo Long” mặc dù biết ở Tu Tiên Giới sẽ có Hoá Thần kỳ tồn tại, thậm chí trong lòng vô cùng mong ngóng hướng về cảnh giới đó.
Nhưng khi loại tồn tại này xuất hiện trước mắt, tư vi chỉ có bản thân mình mới hiểu.
“Thu liễm khí tức, đừng khiến Hóa Thần của Hỏa Phượng tộc chú ý.”
Lưu Ngọc vừa vận chuyển toàn lực “Ẩn Linh thuật” để thu liễm toàn bộ khí tức và Linh áp nhằm giảm xuống sự tồn tại của mình, đồng thời không quên truyền âm cho Trác Mộng Chân và Quách Phá Vân.
Nhận được truyền âm, hai người nhanh chóng phản ứng lại, lúc này cũng cố gắng thu liễm Linh áp và khí tức.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Từ khi trời đất xuất hiện khác thường cho đến khi yêu thân của yêu tu Hóa Thần Hỏa Phượng tộc cũng chỉ vẻn vẹn một hơi.
Ngay lúc một đám tu sĩ Kim Đan còn chưa thoát khỏi kinh hãi thì Nguyên Thần Hỏa Phượng còn khổng lồ hơn cả dãy núi đã bắt đầu có động tác kế tiếp.
Chỉ thấy móng phải của nó khẽ động nhanh như điện chớp, ngắm ngay hình cầu Linh khí năm màu mà đánh tới.
“Vù vù…”
Gió lớn ào ạt, khu vực trăm dặm xung quanh lập tức cuồn cuộn gió mưa, một đạo uy thế mạnh mẽ bao phủ toàn bộ khiến rất nhiều tu sĩ đều có loại cảm giác không thở nổi.
Trong chốc lát, viên hình cầu từ Linh khí thuần túy tạo thành năm màu sắc cũng nhanh chóng mở rộng.
Không đến nửa giây đã rộng ra chừng tám trăm trượng, đồng thời trong quá trình này, thuộc tính cũng có sự biến hóa to lớn.
Từ những thuộc tính Linh khí bình thường chuyển hóa dần thành Linh khí tiệm cận thuộc tính Hỏa, khí tức phát ra vô cùng hừng hực.
Nhưng thay đổi vẫn không có dừng lại, trong khoảnh khắc một trảo này của Nguyên Thần Hỏa Phượng đánh ra, hình cầu Linh khí cũng biến thành hình dáng lợi trảo.
Nhanh như tia chớp, nhanh chóng rơi vào trên Linh Vũ Thành.
Trong phạm vi ngàn trượng bên dưới, bất chợt có ba đại đội chừng mười mấy tu sĩ Kim Đan đang tụ tập bàn bạc chuyện.
Hóa Thần Hỏa Phượng tộc đúng là muốn một kích diệt sạch mười mấy tên tu sĩ Kim Đan!
“Đây cũng là sự tồn tại của Hóa Thần kỳ, thái độ đối đãi với “Kim Đan chân nhân” ra sao?”
“Quả thật đối với đám tu sĩ Kim Đan thì chẳng khác gì đối đãi với Luyện Khí, Trúc Cơ, chỉ hơi lớn hơn sâu kiến một chút mà thôi.”
Nhìn thấy một màn này, nhận ra ý đồ kia, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Từ bên trong chuyện này, hắn lập tức nhạy cảm nhận ra được Hóa Thần của Hỏa Phượng tộc khinh thường và coi nhẹ họ đến mức nào.
Trác Mộng Chân, Quách Phá Vân nhìn thấy một màn này, đồng thời kiểu khinh thường và xem nhẹ này lại không khiến họ nổi lên lửa giận.
Chỉ vì chênh lệch thực sự quá lớn, quá là lớn!
Phẫn nộ là thế nào? Không cam lòng thì sao?
Dưới một kích này, bất kỳ phản ứng nào cũng gần như không có ý nghĩa gì, chết rồi thì cái gì cũng không còn nữa.
Nghĩ đến điều này, trong lòng rất nhiều tu sĩ Kim Đan cũng không khỏi dâng lên nỗi bi thương.
“Hí…”
Bên ngoài hỏa trảo hiện ra từng đóa hỏa diễm màu đỏ sậm tiệm cận gần tám trăm trượng nhanh chóng rơi xuống, mang theo từng trận tiếng gió mãnh liệt tựa như tiếng biển gầm núi lở.
Đồng thời trên mặt đất bắn ra từng đạo bóng ma khổng lồ, bao phủ toàn bộ ba đại đội với mười mấy tu sĩ Kim Đan.
Với tình cảnh này tựa như chứng tỏ điều gì đó, ám chỉ vận mệnh kế tiếp của những tu sĩ kia.
“Hô…”
Một trảo chừng mấy trăm trượng hỏa diễm không ngừng rơi xuống, không lúc nào không tỏa ra nhiệt độ cao hừng hực, khiến nhiệt độ trong vòng trăm dặm đều lập tức tăng lên vùn vụt.
“Xì xì…”
Nhiệt độ hừng hực giáng xuống, dù còn chưa thật sự rơi xuống thì những tòa kiến trúc bên dưới Linh Vũ Thành đều bị nhen lên ánh lửa.
Bên trên vô số tòa kiến trúc từng sợi lửa tán loạn đều nhanh chóng lớn mạnh hơn.
Gần như là trong chớp mắt, giữa rất nhiều tòa kiến trúc đều dâng lên khói đen bay về phía trên bầu trời.
Vô số khói đen lượn lờ, từng trận gió nóng thổi qua, một trảo hỏa diễm khổng lồ lập tức đánh đến.
Lúc này Linh Vũ Thành nhìn qua tựa như một tòa “Thành Tận Thế”!
Giờ khắc này tường thành bị vô số phù văn gia cố nhưng đã không còn kiên cố nữa.
Tòa Tiên Thành xưa này có ý nghĩa trọng đại, lịch sử lâu đời giống như một thành nhỏ trần gian chẳng có chút biện pháp nào trước thiên tai đổ xuống, lúc nào cũng có thể hủy hoại chỉ trong giây lát!
“Đơn giản chỉ là kinh khủng.”
Nơi xa, ba người Lưu Ngọc nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.