← Quay lại trang sách

Chương 1676 Uy lực một kích! (3)

Một kích kinh khủng còn chưa rơi xuống, Linh Vũ Thành dường như đón tiếp tận thế.

“Trước sự tồn tại cỡ này, bất kỳ thành lũy nào đều mất đi ý nghĩa, ít gì đều phải có lực lượng cùng cấp độ chống lại.”

Nhìn qua một màn này, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.

Mà trong Linh Vũ Thành, mười mấy tu sĩ Kim Đan bị Hóa Thần Hỏa Phượng nhằm vào đang cảm thấy tuyệt vọng trong lòng.

Nhìn qua hỏa trảo khổng lồ đang bao phủ đến, mặc dù nhiệt độ tràn ngập xung quanh khiến các tòa kiến trúc như muốn bốc lửa, nhưng bọn họ cảm thấy lại rét lạnh tận xương.

Dao động uy năng tựa như vực sâu giống như thiên tai, uy năng cấp độ Kim Đan mà so thì chỉ như kiến càng lay cây, ngay cả chín trâu mất một sợi lông cũng không bằng.

“Đây là phong tỏa không gian sao?”

Cảm giác tử vong đánh tới, có vài tu sĩ đã muốn chạy trốn trước, lại hãi hùng bất kể như thế nào đều vận chuyển pháp lực, bản thân lại không thể di chuyển dù chỉ là nửa bước.

So với lực lượng phong tỏa không gian thì chút pháp lực kia của tu sĩ Kim Đan lại chẳng có ý nghĩa gì.

Tựa như một phàm nhân bị chôn sống bên dưới mặt đất, cho dù dốc hết toàn lực cũng không có khả năng di chuyển chút nào.

Ngay lập tức mười mấy tu sĩ Kim Đan đều nhận ra tình huống này, một tia hy vọng cuối cùng đều bị bóp tắt.

Tuyệt vọng! Tuyệt vọng! Tuyệt vọng!

Mặc kệ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ hay là Kim Đan đỉnh phong, trong nhóm mười mấy tu sĩ này đều chỉ tràn ngập sự tuyệt vọng!

Ngay lập tức dù đã dùng hết tất cả thủ đoạn, ý thức được không còn cách nào chạy trốn thì đã có vài tu sĩ gần như sụp đổ, tâm tính tuyệt vọng gần như hóa thành phẫn nộ.

Nằm gai nếm mật mấy chục năm rõ ràng chỉ thiếu bước cuối cùng là có thể thu hoạch được tự do thật sự.

Nhưng hết lần này đến lần khác lại ngã vào bước cuối cùng này.

Giờ khắc này, trong lòng rất nhiều tu sĩ đều dâng lên cảm giác như bị vận mệnh trêu đùa!

“A… A… A!”

Sự phẫn nộ và không cam lòng nổi lên, mười mấy tu sĩ lựa chọn thiêu đốt tinh huyết, pháp lực thậm chí là thọ nguyên, phát ra một kích gọi là cường đại lớn nhất từ lúc chào đời đến giờ.

Pháp Bảo, thần thông, pháp thuật.

“Ầm ầm.”

Từng đạo Linh quang vô cùng lộng lẫy sáng lên, nở rộ quang huy thuộc về riêng mình bắt đầu đánh từ dưới lên trời.

Dưới tình huống bất kể trả giá lớn thế nào, rất nhiều tu sĩ đều thăng hoa cực hạn vào lúc này, Linh quang đủ mọi màu sắc cũng sáng chói cực điểm.

Từng món Pháp Bảo, từng đạo thần thông, mỗi loại đều được nhanh chóng xuất ra.

Mặc dù chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng giữa sân đã có một loại không khí oanh liệt tràn ngập.

Vào thời khắc sinh mệnh đi đến cuối cùng, mười mấy tu sĩ Kim Đan bị nhằm vào cũng không thể ngồi chờ chết, mà đang lựa chọn cất lên tiếng nói của chính mình, bắt đầu tung ra phản kích với hỏa diễm đang rơi xuống.

Dám phạm thượng!

Chỉ là mặc kệ trong lòng bọn họ nghĩ gì, mặc kệ ngươi có cam lòng, tuyệt vọng và phẫn nộ hay không đều không còn cách nào thay đổi hiện trạng lúc này.

Một kích lấp lánh của nhóm tu sĩ Kim Đan đứng trước uy năng dao động khổng lồ của trảo hỏa diễm vô cùng kinh khủng thì vẫn không còn ý nghĩa gì nữa.

“Vèo vèo.”

“Rầm rầm rầm!”

Vượt qua khoảng cách mấy trăm trượng, thần thông pháp thuật lần lượt đánh vào trên trảo hỏa diễm, liên tiếp vang lên những trận oanh minh chấn động.

Chỉ là công kích cấp độ Kim Đan dù đồng thời có vài chục hoặc thậm chí là trên trăm đạo nhưng vẫn không đủ rung chuyển trảo hỏa diễm kia.

Trong khoảnh khắc tiếp xúc này, tất cả uy năng của thần thông Pháp Bảo đều bị nghiền ép hoàn toàn.

Linh quang nhanh chóng ảm đạm và mất đi hoàn toàn màu sắc.

“Vù vù…”

Dưới uy năng kinh khủng của trảo hỏa diễm này chỉ vừa vẻn vẹn đối mặt thì tất cả Pháp Bảo vừa tiếp xúc đều phát ra tiếng gào thét.

Khoảng thời gian tiếp theo, Linh Giác hoàn toàn mờ đi.

“Phanh!”

Bên trong từng tiếng nổ vang ầm ầm, đa phần Pháp Bảo đều chia năm xẻ bảy sau đó trực tiếp biến thành vụn sắt.

Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rơi vào trên mặt đất.

Hơn mười vị Kim Đan phản kích nhưng đứng trước trảo hỏa diễm gần tám trăm trượng trước mặt thì vốn không thể nào thay đổi được gì, thậm chí còn có vẻ buồn cười!

“Hí…”

Đánh tan xong từng đòn công kích, tốc độ của trảo hỏa diễm cũng chẳng giảm chút xíu gì, chỉ chớp mắt một cái thì đã chưa đến mặt đất.

Khoảng cách gần như vậy thì dù bất kỳ thủ đoạn nào cũng đã không kịp rồi!

Bên trên mặt đất, mười mấy tên tu sĩ Kim Đan chỉ có thể trơ mắt nhìn, khi trảo hỏa diễm che khuất bầu trời kia rơi xuống thì tầm mắt đều bao trùm bởi hồng quang.

“Ầm!”

Bên tai tất cả tu sĩ, đồng thời vang lên một tiếng oanh minh kinh thiên động địa, cả dãy núi dường như bị chấn động bởi nó.

Sau khi tiếng oanh minh yếu dần, mười mấy tên tu sĩ Kim Đan vốn đang đứng đó thì giờ đã không còn thấy tăm hơi, ngay cả khí tức cũng biến mất không thấy gì nữa.

Cùng biến mất còn là một mảng kiến trúc lớn.

Vùng đất ban đầu chỉ còn lại một hố sâu chừng ngàn trượng, ít nhất sâu trên trăm trượng, xung quanh đều lõm xuống một mảng lớn.

Trong hố sâu, có lửa cháy màu đỏ sậm đang hừng hực biến bùn đất trở thành nham thạch, phát ra từng trận dao động uy năng cực kỳ mạnh mẽ.

Dưới một kích này, mấy chục tên Kim Đan đều không còn ai sống sót!

Những người bên cạnh tận mắt chứng kiến một màn này thì đều cảm thấy chấn kinh một cách khó hiểu, thậm chí còn có vài cơ thể tu sĩ đang run rẩy.

Đồng thời, bọn họ hơi may mắn, may mắn vì mình không chết.

“Mau chạy đi!”

Trương Đào không ở trong đám tu sĩ kia, nhìn thấy một hố lửa hơn ngàn trượng xuất hiện trên đất, lão phản ứng lại thì vội nhanh chóng truyền âm cho tất cả tu sĩ khác.

“Vù vù…”

Nguy cơ sống chết đánh tới, tất cả tu sĩ đều phản ứng rất nhanh, lúc này đều hóa thành tia sáng bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.

“Dù bỏ chạy khắp nơi nhưng chỉ sợ trong mắt Hóa Thần Hỏa Phượng tộc cũng chỉ thêm một kích mà thôi.”

Liều mạng dùng tia sáng bay lên, có vài tu sĩ bi quan thầm nghĩ.

Không thể không thừa nhận, mặc dù hơi tàn khốc nhưng cái này đúng là thật.

Trong thần thức của Hóa Thần kỳ, ít nhất cũng có cấp bậc ngàn năm, có thể lập tức đảo qua phạm vi ngàn dặm.

Trong khoảng thời gian ngắn kia, dù tu sĩ Kim Đan lại cắm thêm mấy đôi cánh cũng thật sự khó mà chạy ra khỏi phạm vi ngàn dặm.

Mà không thoát khỏi khóa chặt thần thức vậy thì dưới mắt thì càng không có gì khác biệt, hầu như không tồn tại việc có thể chạy thoát.

“Vèo vèo.”

Ở giữa lúc bay đi, Linh khí xung quanh mấy trăm dặm lại dâng lên mãnh liệt, Linh Vũ Thành lại bị dao động khủng khiếp truyền đến, khiến cho lông tơ của tu sĩ đều dựng đứng lên.