← Quay lại trang sách

Chương 1707 Gặp mặt Càn Đế, lựa chọn quan trọng(3)

Bức tường thành này chẳng những được xây toàn bộ bằng Linh tài nhị giai mà các cột chính chịu lực còn được bổ sung thêm Linh tài luyện chế Pháp Bảo tam giai.

Dù không mở trận pháp thì bức tường thành này cũng vẫn đủ sức chống lại những đòn tấn công điên cuồng của một nhóm tu sĩ Kim Đan.

Ngoài ra, căn cứ theo tư liệu, Hoàng cung còn có thêm một đại trận ngũ giai bảo vệ, quả là vững như thành đồng, không hổ là “thành trong thành”!

“Khách tới đứng lại!”

Cách cửa cung ba mươi bước, một vị cấm quân Kim Đan đứng gác cửa cung đĩnh đạc bước ra ngăn sáu người nhóm Lưu Ngọc lại.

“Tại hạ là người của Trương gia.”

Trương Tử Bình nở nụ cười, khách sáo bước tới nói chuyện, không hề tỏ ra tức giận vì bị cản đường.

Nói rồi, Trương Tử Bình lấy ra một tấm lệnh bài có khắc hoa văn của gia tộc đưa cho cấm quân Kim Đan kiểm tra.

“Xin chờ một lát.”

Nghe nói là Trương gia của sáu châu An Nam, sắc mặt của cấm quân Kim Đan lập tức dịu lại, nhận lấy tấm lệnh bài, khách sáo nói.

“Trong cung đã dặn dò trước, hôm nay cho phép Trương gia đạo hữu vào yết kiến.”

“Xin đạo hữu chờ một lát, sẽ có cung nhân ra đây đón tiếp các vị.”

Sau khi kiểm tra thấy lệnh bài là thật, Kim Đan cấm quân khách sáo đáp, tự tay trả tấm lệnh bài lại cho Trương Tử Bình.

“Ta hiểu rồi.”

Trao đổi xong, sáu người đứng chờ ở cửa cung một lát thì có một cung nhân thấp thoáng tỏa ra hơi thở âm u đi ra đón tiếp.

Nhục thân không trọn vẹn, đương nhiên khó có thể ngưng kết thành Kim Đan, tu luyện tới Trúc Cơ đỉnh phong đã là tận cùng.

Đương nhiên, ngoại trừ những kẻ vung đao tự cung sau khi Kết Đan. Cho nên, có cung nhân có tu vi Kim Đan cũng không có gì lạ.

“Lạch cạch.”

Nhờ cung nhân dẫn đường, sáu người nhóm Lưu Ngọc bước qua cửa cung, đi giữa những tòa cung điện vàng son lộng lẫy.

Mỗi một tòa cung điện đều cao tối thiểu mười trượng, nếu như không phải là buổi trưa thì ánh nắng khó lòng có thể chiếu xuống mặt đường.

Dù cho bốn phía vàng son lộng lẫy nhưng nơi này vẫn thấp thoáng cảm giác u ám.

Bên trong cung điện thỉnh thoảng lại xuất hiện hơi thở cường đại khiến ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không kìm được cảm thấy mình nhỏ bé.

Bọn họ cứ đi như thế chừng nửa khắc đồng hồ, dần dần tới gần khu vực trung tâm của tòa cung điện, đứng trước một chiếc cổng khổng lồ ngập tràn vẻ tiêu điều.

“Khải Hoàn Môn.”

Hai bên cổng có hai nhóm lính canh lặng lẽ đứng gác, bọn họ đều khoác trên mình áo giáp màu vàng kim cấp bậc Pháp Bảo, tu vi đạt tới cảnh giới Kim Đan.

Thấy sáu người tới, hơi thở của bọn họ lập tức thay đổi, khóa chặt năm người Lưu Ngọc từ xa.

“Kim Ngô Vệ.”

Nhìn thủ vệ mặc giáp vàng trước mặt, trong lòng Lưu Ngọc tự động xuất hiện ba chữ này.

Kim Ngô Vệ là đội ngũ tu sĩ do Hoàng tộc Đại Càn trực tiếp thống lĩnh, nghe nói được tuyển chọn cực kỳ nghiêm ngặt.

Chẳng những tu vi tối thiểu là Kim Đan hậu kỳ mà sức chiến đấu thực tế cũng phải đạt yêu cầu.

Kim Ngô Vệ khá nổi tiếng ở Trung Vực, bình thường bọn họ nghe lệnh của Hoàng tộc Đại Càn, thực hiện một số nhiệm vụ đặc biệt.

“Tử Bình đạo hữu, có thể không?”

Lúc này, ánh mắt Lưu Ngọc lóe lên, dường như hắn vừa quyết định chuyện gì đó, hắn đột ngột gửi một luồng thần thức truyền âm.

Trương Tử Bình nghe vậy hơi ngạc nhiên ra mặt, ánh mắt tỏ ý không hiểu nhưng cuối cùng hắn ta vẫn gật đầu. …

Thần Kinh Thành giữa tiết trời Hạ Chí, sáu tên tu sĩ với khuôn mặt đậm nét phong trần và mệt mỏi được một đội Kim Ngô Vệ dẫn vào Đại Càn cung.

Đi qua Tuyên Chính điện, Đông Thượng các, vào Tử Thần điện.

Nơi này là nơi Tiên Đế chấp chính và gặp mặt sứ giả.

Trong điện, các quan lại đều đã có mặt, đang tụ tập đông đủ.

Người nào người nấy khí thế cuồn cuộn, cả sảnh đường toàn là Nguyên Anh Chân Quân.

Trong điện tĩnh lặng, nhiều tu sĩ có hơi thở cường đại chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa điện, chờ người của sáu châu An Nam tới.

Cho dù là ở quy mô toàn bộ Trung Vực thì chuyện liên quan tới sáu châu An Nam cũng không phải là chuyện nhỏ, từ lâu đã thu hút sự chú ý không không ít thế lực.

Trương Diệc, Trác Mộng Chân và hai tu sĩ Trương gia ở lại ngoài “Khải Hoàn Môn”, bóng dáng Trương Tử Bình và Lưu Ngọc dần dần xuất hiện trong tầm mắt của các Nguyên Anh Chân Quân.

Ngay khi hai người xuất hiện ở cửa đại điện, một bóng người mang hơi thở sâu không lường được lặng lẽ xuất hiện trên long ỷ chính giữa đại điện.

Người này mặc hoa phục màu đen thêu mặt trời, mặt trăng, vì sao, núi, rồng, hoa cỏ, côn trùng, bình rượu, rong tảo, lửa, phấn hoa, lưỡi rìu, hoa văn xanh đen, đủ mười hai loại.

Vì bị mũ miện che bớt nên không thể nhìn rõ mặt nhưng với khí thế sâu không lường được này thì có thể nhận định rằng người này là người có tu vi cao nhất trong điện.

Hóa Thần thần quân!

Lần đầu tiên tiếp xúc nhiều tu sĩ cấp cao ở khoảng cách gần như vậy, Lưu Ngọc lập tức chấn động trong lòng, cúi nhẹ đầu xuống, đi theo sau lưng Trương Tử Bình.

Vai trò hiện tại của hắn là một tu sĩ Trương gia bình thường.

Do tu vi không đủ cao, thực lực của cảnh giới Kim Đan hoàn toàn không đủ để có thể tự vệ ở Trung Vực nên hắn không thể chống lại nổi dù chỉ là một chút ác ý nhỏ nhoi.

Bởi vậy, lúc tới Khải Hoàn Môn, Lưu Ngọc đã quyết định tạm thời không tiết lộ thân phận của mình là người tới từ Thiên Nam.

Hắn định tìm cơ hội báo tin bảy nước thành lập liên minh cho triều đình Đại Càn biết, vậy là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.

Dù sao mạng sống chỉ có một, cẩn thận không bao giờ thừa.

Tiết lộ thân phận có lẽ sẽ có lợi ích lớn lao nhưng với thực lực ở cảnh giới hiện tại của Lưu Ngọc thì chưa chắc hắn đã có thể bình an nuốt trôi những lợi ích ấy.

Khác với Thiên Nam, địa vị của tu sĩ Kim Đan ở Trung Vực cách giai cấp thượng tầng rất xa.

Lỡ như có thế lực nào đó xuất phát từ vấn đề lợi ích nên không muốn Trung Vực nối lại liên lạc với Thiên Nam nên cử một Nguyên Anh Chân Quân lén lút giở trò thì xong luôn.

Có Tiên Phủ làm hậu thuẫn, cho dù là ở nơi địa linh nhân kiệt như Trung Vực, Lưu Ngọc cũng không nghĩ bản thân rốt cuộc sẽ chỉ là một kẻ tầm thường.

Cho nên, hắn vẫn chọn đi bước nào chắc bước ấy.

Nếu như không phải là những tài nguyên quan trọng nhất định phải giành lấy như “Ngưng Anh đan” hay “Kết Kim đan” thì hắn nhất định sẽ không tùy tiện mạo hiểm tính mạng.

“Bái kiến.”

Trương Tử Bình gập sâu người, cúi đầu mở miệng báo cáo tin tức về sáu châu An Nam.

Tin tức đã được báo về cho triều đình Đại Càn từ lâu, lần này bọn họ tới đây là để báo cáo một cách chính thức.