Chương 1708 Ở tạm tại Trương gia, Ma Hỏa tam phẩm
Cho nên, dù hơi căng thẳng nhưng Trương Tử Bình vẫn nói năng mạch lạc từng tin tức một.
“Lui ra đi.”
Âm thanh oai nghiêm khôn lường vang lên giữa đại điện trang nghiêm túc mục.
“Vâng, tiểu tu cáo lui.”
Trương Tử Bình nghe vậy, cơ thể căng thẳng thoải mái hẳn ra nhưng hắn ta vẫn giữ vững tinh thần, khom người đáp lễ.
Nói xong, hắn ta nháy mắt với Lưu Ngọc, chậm rãi bước lùi ra ngoài cửa đại điện rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Đại Càn Tiên Đế chắc chắn đã tới cảnh giới Hóa Thần, rất đông vương công đại thần đứng lặng xung quanh cũng hầu hết là Nguyên Anh.
Khí thế mạnh mẽ của bọn họ ngập tràn tới mọi ngóc ngách trong đại diện, không khó để tưởng tượng ra tu sĩ Kim Đan “nhỏ bé” cảm thấy áp lực như thế nào.
Huống hồ, trong số bọn họ chưa biết chừng lại có người có ác ý!
Lưu Ngọc trà trộn được vào đây nhờ đóng vai là một tu sĩ bình thường của Trương gia tới để bổ sung các chi tiết, đề phòng có sai sót. Hắn chọn giữ im lặng suốt toàn bộ quá trình.
Sau khi được Trương Tử Bình nháy mắt ra hiệu, hắn cũng rời khỏi đại điện.
“Phù.”
Rời khỏi Tử Thần điện, hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng áp lực trên người cũng giảm hẳn.
“Tiếp xúc gần với tu sĩ có bản chất sinh mệnh cao hơn mình quá nhiều, lại không biết người ta có ác ý hay không đúng là chẳng dễ chịu gì.”
“Phải cố gắng hết sức tránh xa các tu sĩ cấp cao.”
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào người mang tới hơi ấm xua đi hơi lạnh trên người, Lưu Ngọc vừa thở dài vừa âm thầm nhắc nhở chính mình.
“Đi thôi.”
Trương Tử Bình đứng bên khẽ gọi.
Hai người được một nhóm “Kim Ngô Vệ” dẫn đường quay trở lại “Khải Hoàn Môn”, đi cùng bốn người bọn Trác Mộng Chân, Trương Diệc rời khỏi Hoàng cung Đại Càn.
“Trác đạo hữu, tin tức về Thiên Nam, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lưu mỗ cho rằng nói thẳng ra sẽ không hay.”
“Chung quy.”
Đi trong khu cung điện, Lưu Ngọc lặng lẽ truyền âm, nói cho Trác Mộng Chân biết quyết định của mình.
Suy cho cùng thì ở một mức độ nào đó, đối phương cũng là “sứ giả Thiên Nam”, chắc chắn cũng nhận được nhiệm vụ tương tự.
Cho nên hai người rất cần phải nhất trí với nhau.
Nếu không, mỗi người một phách, rất có thể sẽ làm hỏng đại sự.
“Nếu như muốn chắc ăn hơn thì bắt buộc phải tàn ác hơn một chút, xử luôn đi.”
Trên đường đi, Lưu Ngọc híp hai mắt lại, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ nào đó.
Nhưng cuối cùng, nghĩ đến những chuyện đã trải qua trong những năm qua, cuối cùng hắn không chọn cách đơn giản nhưng tàn nhẫn nhất này.
Sau khi nhận được truyền âm bằng thần thức, sắc mặt Trác Mộng Chân hơi thay đổi, đôi mắt xinh đẹp ánh lên niềm nghi hoặc.
Nhưng nàng cực kỳ thông minh, sau khi thử đổi góc độ suy nghĩ dựa theo lời nhắc nhở của Lưu Ngọc, nàng cũng cảm thấy suy nghĩ trước đó không đủ chu toàn, nghĩ mọi chuyện đều quá đương nhiên.
Ở Thần Kinh Thành tu sĩ cấp cao nhiều như mây, hai người tu sĩ Kim Đan như họ chẳng hề nổi bật một chút nào, cần phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết.
Không thể gửi gắm an toàn của mình vào thiện ý của người khác được.
“Vậy à.”
“Ta hiểu rồi.”
Trác Mộng Chân mỉm cười, lộ ra hàm răng sạch sẽ, đều tăm tắp, lặng lẽ truyền âm bằng thần thức để trả lời.
“Ừm.”
Lưu Ngọc gật đầu đầy kín đáo rồi không nói thêm gì nữa.
“Lạch cạch.”
Tiếng bước chân khe khẽ vang lên. Sáu người được cung nhân dẫn đường, thong thả đi giữa cung điện vàng son lộng lẫy.
Tốc độ đi về nhanh hơn không ít, tâm trạng của mọi người cũng đều thả lỏng hơn nhiều nên trong cảm quan thì chẳng bao lâu sau, bọn họ đã rời khỏi Hoàng cung Đại Càn.
“Gia tộc ta có dăm ba phủ đệ ở Thần Kinh, đều là nơi Linh khí nồng đậm lại có trận pháp tứ giai nên rất an toàn.”
“Cổ Thành đạo hữu mới đến, còn chưa quen Thần Kinh Thành, chi bằng trước tiên cứ ở phủ đệ của Tử Bình, đạo hữu thấy sao?”
“Cả Thải Điệp đạo hữu nữa, ngươi cũng ở cùng đi.”
Sau khi rời khỏi Hoàng thành Đại Càn một đoạn, Trương Tử Bình ngừng bước, chắp tay nói với hai người bọn Lưu Ngọc.
“Chuyện này e là không được thỏa đáng cho lắm?”
“Cổ mỗ thuận lợi tới được Thần Kinh Thành là đã được lợi không ít rồi, nếu còn quấy rầy Tử Bình đạo hữu thì có hơi…”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, chắp tay đáp lễ, khách sáo từ chối.
“Cổ thành đạo hữu không cần phải khách sáo.”
“Nếu ngươi là sư tôn của Trương Diệc thì chúng ta không phải là người ngoài.”
“Đến ở tạm tại phủ tại hạ một thời gian thì có làm sao?”
“Thực không dám giấu giếm, những gì đạo hữu thể hiện trong trận đánh Linh Vũ Thành khiến tại hạ nhớ mãi không quên, vô cùng muốn được luận bàn với đạo hữu một phen.”
“Nếu như đạo hữu không chịu thì thật đáng tiếc.”
Trương Tử Bình bị từ chối khéo nhưng vẫn không giận, còn nói ra ý đồ thực sự của mình, thái độ cực kỳ thành khẩn.
“Ồ?”
Lưu Ngọc nghe vậy, đôi mắt lóe lên chìm vào suy tư, mấy giây sau, hắn mới chắp tay mở miệng nói:
“Nếu Tử Bình đạo hữu khách sáo như thế thì Cổ mỗ đành cung kính không bằng tuân mệnh.”
Vật giá ở Thần Kinh luôn luôn rất cao, chi phí ăn, mặc, ở, đi lại không được như các Tiên Thành bình thường.
Sống ở Thần Kinh rất khó!
Với số Linh Thạch ít ỏi trong tay hắn hiện tại, nếu ở tại khách sạn phù hợp với thân phận tu sĩ Kim Đan thì đúng là chẳng thể cầm cự được bao lâu.
Số Linh Thạch trao đổi với Quách Phá Vân lúc trước đã tiêu tốn để bón thúc cho Linh thảo và bổ sung pháp lực trong lúc đấu pháp nên không còn thừa lại là bao.
Lúc này, số Linh Thạch dự trữ đã xuống dưới mốc mười ngàn từ lâu, hiện tại chỉ còn lại hai ngàn, là mức dự trữ thấp nhất kể từ ngày Lưu Ngọc kết đan đến nay.
Còn Trác Mộng Chân thì đã tiêu sạch Linh Thạch từ lúc ở trong Hoành Đoạn sơn mạch, mấy năm qua còn cần hắn “tiếp tế” cho.
Xét đến những điều này thì việc đến ở tạm tại phủ đệ của Trương Tử Bình thực sự là một phương án tốt.
Dù sao bọn họ cũng mới đến đây, còn chưa biết rõ về Trung Vực và Thần Kinh, mặc dù cũng biết một vài tin đồn nhưng sự thực chưa chắc đã giống như những gì từng biết trước đây.
Ngoài ra còn có một số quy tắc ngầm ở bản địa mà Lưu Ngọc cần phải tìm hiểu.
Mạo muội bán ra Linh đan tam giai, thậm chí là trực tiếp bán ra Linh thảo thực sự rất rủi ro, e là sẽ dẫn tới hiểm họa khôn lường.
Trong chớp mắt, trong lòng hắn xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, không ngừng cân nhắc lợi hại, thấy thái độ của đối phương thành khẩn, không giống giả vờ, hắn bèn thuận đà đồng ý.
“Phải tìm hiểu rõ ràng một số tin tức đã rồi quyết định sau.”
“Khoan vội đổi Linh Thạch, an toàn là trên hết.”
Lưu Ngọc nghĩ thầm trong lòng.
Hơn nữa, tu tiên không thể tách rời thực tế, hắn cũng cần phải giao lưu với đồng đạo, hắn cũng khá chờ mong được “luận bàn” với thiên tài của Trương gia.
“Ha ha ha.”
“Cổ Thành đạo hữu, mời!”
Thấy Lưu Ngọc đồng ý, Trương Tử Bình cười tươi tỉnh, ra dấu tay mời rồi đi trước dẫn đường.
Theo nguyên tắc “Đông giàu tây sang, bắc nghèo nam hèn”, không có gì lạ khi hắn ta đi thẳng về hướng thành tây.