← Quay lại trang sách

Chương 1709 Ở tạm tại Trương gia, Ma Hỏa tam phẩm(2)

Dù sao thì Hóa Thần gia tộc cũng là thế lực hàng đầu ở Trung Vực, chỉ có Hoàng tộc Đại Càn và Thánh Địa mới có thể vượt trên Trương gia một bậc.

Sáu người đi trên đường cái tấp nập người qua kẻ lại, thẳng tiến tới thành tây.

Trên đường đi, Lưu Ngọc không ngừng quan sát chung quanh, thường xuyên nhìn thấy nhiều thứ mới lạ.

Cho dù cùng là một thứ nhưng hình dáng và phong cách cũng khác xa Thiên Nam, mang đậm nét đặc trưng của Trung Vực.

Dù sao cũng là hai khu vực đã dừng giao lưu tận mấy vạn năm nên có sự khác biệt về văn hóa cũng là chuyện bình thường.

Bọn họ rảo bước rất nhanh, tốn chừng một khắc đồng hồ thì dừng lại trước một phủ đệ bề thế.

“Hai vị đạo hữu, đây là phủ đệ của tại hạ.”

Trương Tử Bình giới thiệu với Lưu Ngọc xong, lấy lệnh bài khống chế trận pháp của phủ đệ ra, nét mặt bất giác lộ ra đôi chút kiêu ngạo.

Là thiên tài của Trương gia, đãi ngộ hắn ta hưởng thụ cao hơn hầu hết những người cùng trang lứa.

Nồng độ Linh khí của tòa phủ đệ này đạt tới tận Linh mạch tứ giai, có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện lên không ít.

“Ầm ầm.”

Cùng với tiếng động ầm ầm do trận pháp mở ra, quãng thời gian Lưu Ngọc ở lại Thần Kinh Thành, trung tâm của Đại Càn, cũng chính thức bắt đầu. …

Trong Luyện Công phòng cao chừng mười trượng, một bóng người khôi ngô mặc áo bào đen đang nhắm mắt ngồi vận công điều hòa nhịp thở.

Từ chỗ vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy cơ bắp màu đồng cổ rắn chắc như thể được đúc từ thép, cuồn cuộn sức mạnh.

Cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra hơi thở đàn ông mạnh mẽ.

Người này chính là Lưu Ngọc!

“Phù!”

Vận công kết thúc, Lưu Ngọc chậm rãi mở mắt ra, thở hắt ra một hơi khí đục.

Lúc này đã được hai ngày kể từ khi hắn và Trác Mộng Chân tới tá túc tại động phủ của Trương Tử Bình.

Vì phải tham gia một loạt các trận đánh lớn, tiêu hao rất nhiều sức lực, lại tích tụ rất nhiều khó chịu vì phải ngồi truyền tống trận thường xuyên nên sau khi kiểm tra, thấy nơi ở không có vấn đề gì, Lưu Ngọc lập tức đặt đầu xuống ngủ liền một mạch hai ngày hai đêm.

Tới tận giờ Thìn ngày thứ ba, hắn mới chậm rãi tỉnh dậy, bắt đầu tu luyện.

“Thu thập được nhiên liệu mười ngàn độ, Thanh Dương Ma Hỏa đã thỏa mãn điều kiện thăng cấp.”

“Vô Thường Tâm Viêm tam phẩm cũng đã lấy được, đã tới lúc thăng cấp Ma Hỏa rồi.”

“Sức mạnh của Tam phẩm và khả năng công kích tinh thần kỳ lạ kia thực sự đáng để mong chờ.”

Thần quang trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, sau khi kết thúc tu luyện, Lưu Ngọc nghĩ ngay tới chuyện này.

Sức mạnh của Linh hỏa tam phẩm thực sự khiến người ta mong chờ.

Dẫu là người có ý chí kiên định như hắn cũng không nén nổi kích động, trong lòng như thể dấy lên những gợn sóng lăn tăn.

Thông thường, chỉ xét riêng mình lực sát thương thì Linh hỏa tam phẩm không hề thua Pháp Bảo cao cấp nhất khi tung chiêu hết toàn lực, hơn nữa các chiêu thức công kích của Linh hỏa còn đa dạng nên hầu như khó phòng ngự hơn so với Pháp Bảo.

Bởi vì rất hiếm nên nó quý giá hơn nhiều so với Pháp Bảo bình thường.

Cho dù chỉ là một tu sĩ Kim Đan bình thường có được nó cũng đủ sức tung hoành trong giới Kim Đan, gây được tiếng vang không nhỏ.

Chỉ cần không gặp phải chân truyền của thế lực lớn hay nhân vật trên “Chân Nhân bảng” của Trung Vực thì tung hoành một thời chỉ là chuyện nhỏ.

Nghĩ vậy, Lưu Ngọc điều khiển pháp lực trong kinh mạch rót vào trong nhẫn trữ vật, một chiếc hộp ngọc màu đen lập tức xuất hiện trong tay hắn.

“Roẹt.”

Hắn giữ chiếc hộp ngọc lơ lửng trước người, bóc Phong Linh phù bên ngoài đi, dùng pháp lực để mở hộp ngọc ra.

“Rắc rắc.”

Chiếc hộp ngọc màu đen chậm rãi mở ra, góc nghiêng của nắp hộp ngày càng lớn hơn, Linh hỏa thánh khiết như hoa sen dần dần xuất hiện trước mắt Lưu Ngọc.

Nếu như không phải chốc chốc ngọn lửa màu trắng lại lay động một chút thì người ta gần như phải tin rằng đây chính là một đóa sen trắng.

Vô Thường Tâm Viêm!

Nhìn ngọn Linh hỏa màu trắng thuần, không hề có chút tì vết nào trước mặt, Lưu Ngọc tỏ vẻ hài lòng, hết sức hài lòng về khả năng trực tiếp công kích tinh thần của nó.

Ở cự ly gần, hắn có thể trông thấy rõ ràng đóa sen trắng Vô Thường Tâm Viêm không bị “Phong Linh phù” trấn áp đang từ từ trở nên xao động.

Tần suất lắc lư của ngọn lửa tăng lên, hình dạng bông sen có xu hướng biến mất, hóa thành hình một ngọn lửa.

Nhưng lạ ở chỗ, Linh hỏa màu trắng không hề tỏa ra bất kỳ hơi nóng nào trong khi cháy.

Đồng thời, một luồng sức mạnh không thể nhìn thấy hay sờ thấy, cũng không thể ngăn cản bằng những cách thức thông thường, dần dần tỏa ra xung quanh trong lúc ngọn lửa màu trắng đang cháy.

Luồng sức mạnh kỳ lạ này có thể phóng đại tình cảm và ham muốn trong lòng sinh Linh, khiến người ta có xu hướng trở nên sa đọa!

Dục Vọng lực!

Linh Giác nhạy bén giúp Lưu Ngọc lập tức phát hiện ra sự có mặt của luồng sức mạnh này nhưng hắn chỉ nhíu nhẹ mày, để mặc nó xuyên qua cơ thể.

Sóng vô hình tràn qua cơ thể hắn trong nháy mắt.

Một giây sau, hắn lập tức biến sắc!

Phẫn nộ, áp lực, sợ hãi, tham lam.

Đôi mắt Linh động chợt hiện lên đủ loại cảm xúc trong nháy mắt nhưng cuối cùng đều bị hắn cưỡng chế nhấn chìm, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Tụ khí ngưng thần.”

“Bão Nguyên thủ nhất.”

Vì lần này đã có chuẩn bị trước, hơn nữa đây chỉ là một chút sức mạnh của “Vô Thường Tâm Viêm” tản ra một cách tự nhiên nên Lưu Ngọc không ngăn cản.

Mặc dù không dám nói nội tâm của hắn không có chút kẽ hở nào nhưng hắn tự tin mình đủ sức trấn áp ảnh hưởng ở mức độ này.

“Không tồi.”

Quan sát tỉ mỉ Linh hỏa trước mắt, sau đó tự mình thử nghiệm hiệu quả, dưới sự ảnh hưởng của “Dục Vọng lực”, Lưu Ngọc vẫn giữ được bình tĩnh từ đầu tới cuối, hắn khá hài lòng về hiệu quả của thứ sức mạnh này.

Hắn lập tức bấm niệm pháp quyết bằng hai tay, bắn từng pháp quyết về phía “Vô Thường Tâm Viêm”.

Hắn sử dụng “Ma Hỏa cửu biến” thôi diễn ra, bắt đầu giải phóng Linh lực trong lửa.

Chỉ khi Linh lực đã phóng ra tới một mức độ tương đối, sức mạnh của Linh hỏa suy yếu trên diện rộng, hắn mới có thể rút bản nguyên ra.

“Xèo.”

Bị pháp quyết kích thích, Linh hỏa vốn không ổn định trở nên kích động hơn, ngọn lửa màu trắng liên tục lắc lư.

Chẳng bao lâu sau, mấy luồng Linh lực màu trắng lần lượt lơ lửng thoát ra khỏi Linh hỏa.

Nhanh chóng chuyển hóa từ nồng độ cao thành nồng độ thấp rồi cuối cùng trở về với đất trời.

“Đì độp.”

Theo thời gian, tiếng lửa cháy dần to hơn.

Ngọn lửa màu trắng trong phòng cháy dữ dội hơn, biên độ lắc lư càng lúc càng lớn như thể đang giãy giụa kịch liệt.

“Linh hỏa tam phẩm quả là ăn đứt nhất phẩm và nhị phẩm. Để nuốt được nó, độ khó tăng lên không chỉ nửa chút, một chút.”

Lưu Ngọc nhíu mày nhận ra Vô Thường Tâm Viêm đang ngăn cản Linh lực thoát ra ngoài theo bản năng, khiến độ khó thi triển bí thuật tăng vọt, tiến độ cũng trở nên chậm chạp.

Tuy nhiên, một giây sau, hắn lập tức giãn hàng mày.