Chương 1710 Ở tạm tại Trương gia, Ma Hỏa tam phẩm(3)
Cuối cùng đóa Linh hỏa vô chủ đã bị phong ấn mấy chục năm này đã giảm hẳn sức mạnh.
“Ma Hỏa cửu biến” là do Lưu Ngọc tự thôi diễn ra nên hắn nắm rõ toàn bộ các yếu quyết, cũng đã có kinh nghiệm thực hành hai lần.
Tuy là Linh hỏa tam phẩm nhưng bào chế nó không thành vấn đề!
“Ầm!”
Một giây sau, pháp lực tinh thuần, mạnh mẽ phồng lên bên trong đan điền cửu phẩm Kim Đan của Lưu Ngọc, tạo ra tiếng vang như sóng lớn vỗ bờ.
Pháp lực được vận chuyển đến bàn tay, trong lúc hắn bấm pháp quyết, Linh quang sáng rực lên.
Từng pháp quyết với Linh quang ngày càng sáng hơn găm chặt vào trong “Vô Thường Tâm Viêm”, mang tới hiệu quả nhanh chóng.
“Phụt.”
“Xèo.”
Dù nó dốc toàn lực kháng cự lại theo bản năng nhưng vẫn không ngăn được Linh lực thoát ra ngoài.
Ngọn lửa trắng thuần cháy rực hơn, hết luồng “Dục Vọng lực” này tới luồng “Dục Vọng lực” khác không ngừng bắn ra xung quanh.
Nhưng Lưu Ngọc nhẩm đọc “Tọa Vong tâm kinh”, nội tâm kiên cố chẳng khác gì huyền băng đã phủ bụi vạn năm.
Lạnh lùng, cứng rắn, không thể dao động!
Dù cho từng cơn sóng triều dục vọng quét qua, đôi mắt đen như mực của hắn vẫn luôn lấp lánh ánh sáng lý trí.
Hắn bấm pháp quyết không hề hỗn loạn mảy may.
Ánh lửa trở nên lóa mắt hơn, tựa như một ngôi sao màu trắng,“Dục Vọng lực” quét sạch xung quanh cũng càng ngày càng điên cuồng.
Nhưng điều này không thể thay đổi được hiện thực, ánh mắt Lưu Ngọc không hề dao động chút nào, pháp quyết “Ma Hỏa cửu biến” vẫn luôn bắn tới đầy ổn định.
Theo thời gian, sau khi ngọn lửa sáng rực lên tới mức tối đa, cuối cùng nó dần dần trở tối.
Những đợt sóng triều vô hình không tồn tại trong hiện thực cũng dần biến mất.
Thoắt cái đã nửa ngày trôi qua.
“Không hổ là Linh hỏa tam phẩm, Linh lực ẩn chứa bên trong ít nhất phải gấp ba lần Linh hỏa nhị phẩm.”
Nhìn Linh hỏa đã tối xuống nhưng vẫn còn sáng ngang đèn, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Dù đã thoát mất phần lớn Linh lực nhưng sức mạnh mà nó chứa đựng vẫn lớn hơn Linh hỏa nhị phẩm một chút, chắc chắn là nằm ở cấp độ tam giai trung kỳ trở lên.
Sức mạnh này vượt xa “Thanh Liên Linh hỏa” và “Mạn Đà Huyết diễm” rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc không hề dừng hành động của mình lại, pháp quyết trong tay nhận đó thay đổi, bắt đầu rút bản nguyên của “Vô Thường Tâm Viêm” ra.
“Vù vù.”
Từng pháp quyết một rơi vào trong ngọn lửa trắng thuần, hình dáng của ngọn lửa lắc lư dữ dội, kết cấu trở nên mất ổn định.
Dù cho sức mạnh đã suy yếu tới tột cùng nhưng lúc này,“Vô Thường Tâm Viêm” bỗng kháng cự mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ tới mức trước nay chưa từng có.
Hai loại Linh hỏa mà Lưu Ngọc từng nuốt hoàn toàn không là gì so với nó, điều này thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Tên đã lên dây, nhất định phải bắn!”
Lưu Ngọc lập tức hạ quyết tâm, huy động pháp lực toàn thân lên mức cao nhất, cưỡng ép trấn áp Linh hỏa, triệt tiêu sức kháng cự của nó.
“Ù ù ù.”
Linh hỏa màu trắng mờ nhạt tới tột cùng đang run rẩy, dường như nó không thể chịu đựng được quá trình giằng co giữa hai luồng sức mạnh này, hình thể dần có xu hướng tan rã.
Cùng với sự trấn áp liên tục của Lưu Ngọc, sức kháng cự của Linh hỏa yếu dần nhưng hắn vẫn không thể rút được bản nguyên ra, nhất định phải tiếp tục làm nó suy yếu hơn nữa.
Đã vậy còn không được làm quá thô bạo, nếu không, khi Vô Thường Tâm Viêm quá yếu, rất có thể nó sẽ sụp đổ và tan biến, nếu vậy thì chẳng khác gì công dã tràng.
“Ù ù…”
Thấy vậy, Lưu Ngọc thu hồi bớt một phần pháp lực lại, điều khiển “Ma Hỏa cửu biến” hình thành sức mạnh trấn áp mạnh hơn sức mạnh kháng cự của bản thân Linh hỏa một bậc.
Nhờ vậy mà khống chế được sự xung đột giữa hai luồng sức mạnh ở một mức độ nhất định, không đến mức làm Linh hỏa bất ngờ sụp đổ.
Ngọn lửa màu trắng lắc lư liên tục, ánh lửa tối mờ hắt lên mặt tường.
Tái nhợt, thê lương, sa sút.
Theo thời gian, mặt trời mọc rồi lặn, đôi bên giằng co hết một ngày.
“Ù ù…”
Sức mạnh kháng cự của Vô Thường Tâm Viêm suy yếu tới tột cùng một lần nữa, sau mười mấy pháp quyết liên tiếp của Lưu Ngọc, cuối cùng, mấy sợi Linh quang màu trắng mảnh như sợi tóc bay ra khỏi Linh hỏa.
Chút Linh quang này có phần hư vô mờ mịt, có sức mạnh lay chuyển tinh thần.
Tu sĩ dưới cảnh giới Kim Đan nhìn lâu sẽ bị mê hoặc, dục vọng trong lòng sẽ bị phóng đại vô hạn, biến thành dã thú bị dục vọng điều khiển.
Linh hỏa bản nguyên!
“Vù.”
Thấy vậy, Lưu Ngọc lật ngược bàn tay trái, ngọn lửa màu xanh đậm bùng lên.
Ánh lửa màu xanh chiếu lên mặt tường ánh lên vẻ tà dị và chẳng lành, dễ khiến người ta liên tưởng tới những điều không hay.
Thanh Dương Ma Hỏa!
Ma Hỏa hiện ra, Lưu Ngọc lập tức thay đổi pháp quyết, khống chế Linh hỏa bản nguyên và Thanh Dương Ma Hỏa tới gần nhau.
Làm bọn chúng nhập vào nhau giữa không trung.
Chuyện đã tiến hành được tới bước này, với kinh nghiệm phong phú và tu vi mạnh mẽ của hắn thì đương nhiên mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
Dù có xảy ra bất trắc, Lưu Ngọc cũng vẫn có thể kịp thời đưa ra được biện pháp giải quyết. …
“Độp.”
Ngọn lửa màu trắng tối mờ tới cùng cực, nó bị mất quá nhiều bản nguyên, không còn duy trì nổi hình thể.
Sau tiếng nổ không to không nhỏ, nó hóa thành vô số những đốm lửa lấm tấm như pháo bông lộng lẫy nhất.
Trong phòng, đốm lửa màu trắng hóa thành Linh khí thuần túy làm dấy lên một đợt sóng Linh khí, phải mất một lúc mới lắng lại được.
“Cuối cùng cũng thăng lên được tam giai rồi.”
Thấy ngoại hình Thanh Dương Ma Hỏa không mấy thay đổi nhưng uy lực lại tăng lên trên diện rộng, nét mặt Lưu Ngọc lộ ra ý cười, nhỏ giọng thì thầm.
Bởi vì hiện tại Tu Tiên Giới không có tiêu chuẩn xác định nên rốt cuộc là từ nhị phẩm thăng lên tam phẩm, uy lực sẽ tăng lên bao nhiêu… Giờ hắn cũng chưa biết rõ.
Có điều, thông qua mối liên hệ vô cùng chặt chẽ, Lưu Ngọc có thể cảm nhận được rất rõ ràng: Hẳn là gấp hai đến ba lần trước khi thăng cấp.
Với lại, mức độ này vẫn chưa phải là cực hạn.
Giới hạn tối đa được nâng cao, có nghĩa là Ma Hỏa có thể tiếp tục cắn nuốt nguyên liệu để trưởng thành, sau đó uy năng còn có thể liên tục gia tăng.
“Không biết từ tam phẩm thăng lên tứ phẩm sẽ thế nào, cần bao nhiêu nguyên liệu?”
Suy nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Lưu Ngọc thuận thế kết nối với Thanh Dương Ma Hoả, cảm nhận điều kiện cơ bản để thăng thêm lần nữa.