← Quay lại trang sách

Chương 1711 Kế hoạch ngắn hạn, thời gian trôi nhanh

Thế nhưng chỉ một giây sau, hai mắt hắn đã trợn to.

“Mười hai vạn.”

“Cần tận mười hai vạn độ nguyên liệu, cái này…”

Trong mắt Lưu Ngọc lóe lên vẻ khiếp sợ.

Tam phẩm thăng cấp tứ phẩm là một khoảng cách cực kỳ lớn, hắn đã sớm dự cảm được sẽ cần đến rất nhiều nhiên liệu.

Thế nhưng cần đến tận mười hai vạn thì đúng là đã nằm ngoài dự đoán.

Dựa vào việc thiêu đốt hoàn toàn một tu sĩ Kim Đan trung kỳ thì có thể thu hoạch được bốn trăm độ nguyên liệu mà tính thì hắn cần phải đốt tận ba trăm người.

Ba trăm Kim Đan là khái niệm gì chứ?

Ngay cả Nguyên Dương Tông cũng chỉ có mười mấy tên, cho dù tính hết các gia tộc phụ thuộc cùng các thế lực nhỏ thì cũng không vượt quá sáu mươi người.

Cộng hết cả năm đại tông môn của Sở quốc, cùng với tu sĩ trong các gia tộc, tán tu này kia cũng không được quá bốn trăm Kim Đan.

Mà người đạt đến Kim Đan trung kỳ chắc chắn còn chưa đến một nửa.

Chuyện này có nghĩa là muốn đạt đủ điều kiện để Thanh Dương Ma Hỏa thăng lên tứ phẩm thì nhất định phải thiêu sạch tu sĩ Kim Đan ở Sở quốc.

Chuyện này có thể à?

Nụ cười trên mặt Lưu Ngọc cứng đờ, lập tức lắc đầu.

“Thôi, đi một bước nhìn một bước vậy.”

“Đặt mục tiêu vào tu sĩ Kim Đan và yêu tu tam giai hay các sinh linh tam giai khác thì có vẻ không thực tế.”

“Thế nhưng các sinh linh bên dưới Kim Đan có thể bù vào chỗ trống lại cả đống. Đến lúc đó, cùng lắm thì…”

Lưu Ngọc khẽ thở dài, tự lẩm bẩm.

Với thực lực hiện tại của Lưu Ngọc, sinh linh dưới tam giai nhiều đến mấy thì hắn vẫn có thể nghiền ép, thu hoạch cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ cần tìm đúng cơ hội, vẫn có thể đạt được mục tiêu.

“Đổi sang một góc độ khác: Cần nhiều nhiên liệu như thế mới tấn thăng được, chẳng phải cũng thể hiện rõ là uy lực sau khi thăng cấp cũng sẽ lớn ngoài sức tưởng tượng à?”

Lưu Ngọc yên lặng suy nghĩ. Hắn nhìn Thanh Dương Ma Hoả đang chậm rãi bốc cháy trong lòng bàn tay mình, trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Trong nháy mắt, ngọn lửa xanh đậm lập tức biến thành thuần trắng

Sức mạnh quen thuộc phát ra từ trung tâm Ma Hỏa, rạo rực lan ra bốn phía.

Dục Vọng lực.

“Trình độ này, nếu so với bản gốc là ‘Vô Thường Tâm Viêm’ thì vẫn yếu hơn một chút.”

“Có điều cũng không tệ. Theo mức độ thăng cấp cùng tăng trưởng của Ma Hỏa, hiệu quả hay đặc tính tương ứng phía sau cũng sẽ tiếp tục tăng cường.”

“Đây là ưu thế cực lớn mà các linh hoả khác không thể nào so sánh được, cũng là chỗ lợi hại nhất của Ma Hoả cửu biến.”

“Các loại linh hỏa khác không thể có mấy loại đặc tính cùng một lúc được.”

Nghĩ vậy, suy nghĩ trong đầu Lưu Ngọc lại thoáng thay đổi.

Ngay sau đó, ngọn lửa thuần trắng một lần nữa thay đổi, biến thành màu đỏ lay động nhìn vô cùng quỷ dị khát máu rồi lại chuyển sang sắc xanh dập dờn tràn đầy sức sống.

Cuối cùng, nó vẫn trở về màu xanh đậm không phân biệt được là đen hay xanh.

“Không tệ.”

Đối với lần thăng cấp này, nói chung là Lưu Ngọc vẫn cực kỳ hài lòng.

Đặc tính kèm theo của Ma Hỏa càng ngày càng nhiều, chỉ cần đuổi kịp tốc độ thăng cấp thì chắc chắn hiệu quả phát huy ra sẽ càng rõ rệt hơn.

Cũng khiến cho thủ đoạn đối địch của hắn đa dạng hơn, làm đối thủ khó mà phòng bị được.

Hiện giờ, Thanh Dương Ma Hỏa tam phẩm đã trở thành con át chủ bài quan trọng nhất trong tay Lưu Ngọc, gần như đã sánh ngang được với Lạc Nhật Kim Hồng. Hơn nữa, uy lực của nó còn có thể không ngừng tăng trưởng.

“Vì huyết mạch ruột thịt, Trương Đào đúng là có thể bỏ được vốn gốc nha.”

“Nếu không phải là người này cung cấp Vô Thường Tâm Viêm, bảo mình tự lết đi tìm một đóa linh hỏa tam phẩm ở Trung Vực… chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.”

“Vì phần lớn tinh thần và sức lực mình đều phải đặt vào việc tăng cao tu vi và cảnh giới. Có khi mấy chục năm nữa cũng chưa chắc đã tìm thấy linh hỏa tam phẩm.”

“Mà cho dù có tìm được, chưa chắc mình đã hài lòng với đặc tính của nó.”

Trong lòng suy nghĩ đủ chuyện, Lưu Ngọc có chút cảm khái. Trương Đào rất biết ‘nhìn bệnh hốt thuốc’, đúng là đã gõ trúng cọng xương sườn mềm của mình.”

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc lại nhớ đến đệ tử thân truyền mới thu của mình, hạ quyết tâm sau khi kết thúc đợt tu luyện này sẽ đích thân chỉ điểm cho đệ tử vài điều.

Có sao nói vậy, Lưu Ngọc hắn là loại dù giới hạn cuối cùng có hơi linh hoạt nhưng thu tiền rồi thì vẫn sẽ làm việc.

“Không biết ba loại đan phương kia thế nào nhỉ?”

Chợt nghĩ đến chuyện này, Lưu Ngọc lại một lần nữa ngồi xuống đệm hương bồ. Nhẫn trữ vật của hắn chợt loé sáng, bốn miếng ngọc giản liền hiện ra ngay trước mặt.

Ba cái bên trái là đan phương tam giai, giúp tịnh tiến tu vi. Bên phải là đan phương về mặt luyện thần “Ngưng Hồn đan”.

Đợi khi cảm giác vui sướng vì Thanh Dương Ma Hoả thăng cấp lắng xuống, Lưu Ngọc bình tâm tĩnh khí, tùy tiện cầm lấy một miếng ngọc giản bên trái lên rồi đặt nó lên trán, đưa một sợi thần thức vào trong.

“Tinh Hoa đan.”

Trong nháy mắt, Lưu Ngọc đã đọc được tin tức chứa trong ngọc giản, nhận được một đan phương danh xứng với thực.

Hắn thả ngọc giản xuống, nhắm mắt, dùng vài hơi thở để tiêu hoá mớ thông tin này.

“Tinh Hoa đan, đan dược tam giai trung phẩm, là loại đan dược mà tu sĩ tu luyện thuộc tính hay công pháp gì cũng có thể dùng được.”

“Loại đan này cũng coi như là linh đan tinh phẩm, so với ‘Tử Nguyên đan’ thông dụng thì dược lực tăng lên gần gấp đôi.”

“Chủ dược là hai loại linh thảo bảy trăm năm, phụ dược cần đến năm loại linh thảo năm trăm năm cùng mấy chục loại linh thảo dưới năm trăm năm.”

“Thuỷ Vân quả”,“Thiên Tâm Lan”.

“May quá, hai loại linh dược chủ lực của Tinh Hoa đan, trong Tiên Phủ đều có hàng dự trữ.”

“Mấy loại phụ dược năm trăm năm, dưới năm trăm năm… Trong Tiên Phủ cũng có một ít.”

“Thế này thì chẳng bao lâu, mình có thể luyện chế được ‘Tinh Hoa đan’, tốc độ tuy luyện lại có thể tăng lên không ít đâu.”

Lưu Ngọc tiêu hóa hết lượng thông tin trong Tinh Hoa đan, so sánh lượng linh thảo, linh dược dự trữ trong thế giới Tiên Phủ xong, hắn thấy tâm trạng rất tốt.

Có thể luyện chế được đan dược tinh phẩm Tinh Hoa đan, có nghĩa là tốc độ đạt đến Kim Đan trung phẩm của hắn sẽ tăng lên không ít.

Loại đan dược này cũng khá thông dụng, về sau cũng có thể lấy ra bán, đổi linh thạch.

“Vậy thì tranh thủ lúc còn ở Thần kinh thành, bước tiếp theo là nhanh chóng đổi một ít linh thạch, sau đó luyện chế ra đan dược.”

Nghĩ vậy, ánh mắt Lưu Ngọc lập tức xoay chuyển, nhìn về phía hai miếng ngọc giản chưa động đến, nhanh chóng dùng thần thức xem thử.

“Ngưng Nguyên đan”,“Thanh Minh đan”.