Chương 1713 Kế hoạch ngắn hạn, thời gian trôi nhanh(3)
Bảy viên đan dược to cỡ trái nhãn, phía ngoài có hai đường linh văn màu xanh đang phát ra ánh sáng xanh đậm bên trong đỉnh lập tức lộ rõ.
Mùi thuốc vốn nồng nặc trong phòng luyện đan cũng nhanh chóng đậm thêm mấy phần.
“Khá lắm.”
“Cái Thanh Đan đỉnh này dùng tốt thật, đúng là không hổ danh đỉnh luyện đan cấp bậc pháp bảo.”
“Cho dù luyện chế linh đan tam giai thì xác suất thành công cũng tăng được thêm ba đến năm phần.”
Lưu Ngọc nhìn bảy viên đan dược màu xanh đậm lớn chừng trái nhãn trong đỉnh luyện đan, khẽ gật đầu, có vẻ hài lòng.
Hắn phất tay, lập tức hút chúng vào lòng bàn tay. Sau khi kiểm tra kỹ càng, thấy không có gì sai sót mới cất vào bình ngọc rồi thu vào nhẫn trữ vật.
Lúc này, hắn đến Thần kinh thành – thủ phủ của Đại Kiền được hai năm.
Trước sau như một, Lưu Ngọc vẫn luôn đi theo tác phong khiêm tốn, biết điều. Hắn bỏ ra cả một năm để tìm hiểu giá hàng, quy tắc ngoài sáng trong tối ở Trung Vực và Thần kinh.
Một năm sau hắn mới cẩn thận từng li từng tí, bán ra một gốc linh thảo nghìn năm tuổi, đổi được mấy vạn linh thạch, dùng nó làm vốn khởi động.
Hết cách rồi, lúc đó linh thạch của Lưu Ngọc đã chạm đáy, mà linh thảo linh dược dùng để luyện chế Tinh Hoa đan vẫn còn chưa sưu tập đủ.
Mấy loại linh đan tam giai còn lại đều là loại hiếm có khó tìm, nếu đường đột bán ra, nói không chừng sẽ khiến người khác chú ý.
Về phần luyện chế đan dược nhị giai đem bán, Lưu Ngọc trái lo phải nghĩ rồi vẫn từ bỏ ý định này.
Với lượng hao tổn hàng ngày của hắn, có bán linh đan nhị giai ra ngoài cũng chỉ như muối bỏ bể, không giải quyết được vấn đề gì.
Với lại giá cả đan dược nhị giai khá thấp, nhất định phải bán ra dồn dập với số lượng lớn. Như vậy thì cũng rất dễ bị người có tâm để ý, không hợp với tác phong im hơi lặng tiếng phát tài to của hắn.
Thông qua việc bán một gốc linh thảo nghìn năm, đổi được số lượng linh thạch để thúc chín linh thảo, sau đó lại thông qua việc luyện chế Tinh Hoa đan rồi cải trang đem bán, tạo thành một vòng tuần hoàn gọn nhẹ.
Dựa vào chi phí thúc chín linh thảo cực thấp của Tiên Phủ, dù lúc đầu tỉ lệ thành đan không cao thì Lưu Ngọc vẫn dễ dàng thu được tiền lời.
Đợi đến khi trong tay tích lũy được số lượng linh thạch nhất định, hắn đã vung tiền mua cái Thanh Đan đỉnh này. Có nó rồi, Lưu Ngọc tựa như hổ mọc thêm cánh, tỉ lệ thành đan lập tức tăng cao.
Cuối cùng thì dạo gần đây, tỉ lệ luyện chế Tinh Hoa đan thành công đã ổn định ở mức ba mươi phần trăm.
“Thần kinh là nơi hội tụ toàn bộ tinh hoa của Trung Vực, cũng chỉ có ở đây mới có thể thu thập được linh thảo linh dược để luyện ba loại đan dược kia nhanh đến vậy.”
“Nguyên liệu luyện chế Tinh Hoa đan đã thu thập đủ rồi. Nhưng Nguyên đan, Thanh Minh đan cũng đã sưu tầm được một nửa.”
“Ngay cả mấy loại linh thảo có ích cho Nguyên Thần, dùng để luyện chế Ngưng Hồn đan cũng đã sưu tập được một phần nhỏ.”
“Trong túi mà đủ linh thạch thì ở Thần kinh này quả là như cá gặp nước, tốt hơn bất kỳ chỗ nào.”
Kết thúc việc luyện đan, Lưu Ngọc rửa sạch Thanh Đan đỉnh, thu dọn nhẫn trữ vật. Hắn nghĩ là tình hình hai năm qua, khoé miệng hiện rõ ý cười.”
Tuy không dùng thân phận sứ giả Thiên Nam để lập tức thu hoạch được lợi ích vượt xa thực lực của bản thân, thế nhưng dựa vào từng bước đi vững vàng, tất cả vẫn phát triển theo hướng tốt đẹp.
Hơn nữa, cách làm mạo hiểm này chỉ cần không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn thì vẫn có thể đảm bảo an toàn cho bản thân ở mức cao nhất.
Đối với lựa chọn lúc trước, Lưu Ngọc không hề hối hận một tí nào.
Từ đầu đến cuối hắn đều cho rằng: Thu hoạch được những thứ vượt xa khả năng của mình, sớm muộn gì cũng phải trả một cái giá đắt nào đó.
Đánh vững nền tảng, mỗi bước để lại một dấu chân mới có thể đi được xa hơn nữa.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, việc thu thập đủ linh thảo linh dược dùng để luyện Ngưng Nguyên đan và Thanh Minh đan cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Còn về nguyên liệu để luyện chế Ngưng Hồn đan, chỉ dựa vào linh thạch thì có lẽ là không đủ. Có điều hắn cũng có thể thông qua việc trao đổi đan dược để thu về.”
“Tinh Hoa đan, Thanh Minh đan là hai loại đan dược tinh phẩm, vẫn rất có sức cạnh tranh.”
“Khống chế cho tốt, hẳn là có thể thu thập đủ.”
Lưu Ngọc đứng im tại chỗ, yên lặng suy nghĩ.
Cảm nhận được tu vi, pháp lực trong đan điền đã tịnh tiến không ít, trong mắt hắn lộ rõ vẻ hài lòng.
Hai năm trôi qua, trong tình huống không ngừng sử dụng đan dược, dù Kim Đan cửu phẩm và Thanh Dương công cần phải tích luỹ pháp lực, tu vi vượt xa các tu sĩ Kim Đan khác thì hắn vẫn có thể vững vàng tiến thêm một bước nhỏ đến Kim Đan trung kỳ đỉnh phong.
“Linh mạch tứ giai đúng là không tầm thường, sử dụng đan dược mà tốc độ tu luyện vẫn tăng lên không ít.”
“Cứ tiếp tục thế này, tu luyện đến Kim Đan trung kỳ đỉnh phong cũng là chuyện trong tầm tay, chắc là chỉ mất khoảng bốn năm mươi năm.
“Không tệ, không tệ.”
“Có điều sống nhờ ở Trương gia, trước sau gì cũng không phải là kế sách lâu dài, vẫn có tí không được tự nhiên.”
“Hiện giờ trong tay đã có khoảng năm mươi vạn linh thạch, đợi đến lúc tích góp được một trăm vạn thì chắc cũng đến lúc nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài rồi.”
“Công khai ghi giá thì dễ thanh toán chứ thiếu nhiều ân tình lại không dễ trả đâu.”
Lưu Ngọc khẽ lắc đầu, cảm khái nói.
Nghĩ đến đây, hắn phủi hết bụi bặm trên người xuống, nhấc chân bước ra khỏi phòng luyện đan.
“Còn về phần sau của công pháp căn bản Thanh Dương công, hai năm qua mình đã âm thầm tìm hiểu nhưng vẫn không hề có tí tin tức nào. Đúng là khiến người ta có chút thất vọng mà.”
“Chẳng lẽ thật sự phải dựa vào Trương gia à?”
“Hay là tìm mấy tổ chức tình báo nhỉ?”
“Không ổn, không ổn.”
“Giờ không nên liên luỵ quá sâu với Trương gia. Những tổ chức tình báo kia, tự xưng là sẽ giữ bí mật tuyệt đối nhưng nơi nhận tiền để tìm kiếm tin tức thì cũng sẽ vì linh thạch mà bán đứng người thuê.”
“Tin tức bị lộ thì sẽ có khả năng bị hại, cho nên nếu không phải là cực kỳ bất đắc dĩ, vẫn đừng nên chọn hai con đường này.”
“Khoảng cách từ giờ đến lúc bước vào Kim Đan trung kỳ đỉnh phong còn đến mấy chục năm nữa, vẫn có thể suy nghĩ kỹ hơn.”
Nghĩ đến Thanh Dương công, bước chân Lưu Ngọc vô thức dừng lại, khe khẽ thở dài.