← Quay lại trang sách

Chương 1714 Công pháp gặp phải vấn đề khó khăn, tình hình gần đây của lục châu

Chuyện công pháp hắn vẫn luôn đặt lên hàng đầu, có điều hai năm qua lại chẳng có tiến triển gì nhiều.

Trước mắt đúng là không có bất kỳ đầu mối nào, nếu thật sự không được, hắn cũng chỉ đành dùng cách thức mạo hiểm kia để tìm.

Nếu cả như vậy mà vẫn không tìm được, thì chỉ đành hoàn thành nội dung mà Tiên Phủ thôi diễn ra, cứ đột phá đến Kim Đan hậu kỳ rồi tính tiếp.

Dù sao thì thời gian vàng để tu sĩ tu luyện cũng chỉ có mấy trăm năm mà thôi, nếu vẫn luôn không có tiến triển gì… Lưu Ngọc không thể cứ chờ đợi mãi được.

“Cót két!”

Mở cửa gỗ, chấm dứt việc bế quan, Lưu Ngọc rời khỏi phòng luyện đan, đi đến đại sảnh phủ đệ.

Vừa tới nơi đã thấy Trương Diệc đã chờ sẵn ở đây.

Người này đứng giữa đại sảnh, hai tay buông thõng áp sát hai bên đùi, dáng vẻ cực kỳ quy củ, hiểu chuyện.

Sư tôn còn chưa ngồi, đệ tử đương nhiên là không ngồi trước được rồi.

Hai năm trôi qua, Trương Diệc đã cao lên khá nhiều. Chiều cao của hắn giờ đã ở khoảng năm thước kết hợp với khuôn mặt tuấn tú, đúng là một thiếu niên linh động đáng yêu.

Việc khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, chỉ hai năm ngắn ngủi, tu vi của tên nhóc này đã tăng từ Luyện Khí tầng năm lên đến Luyện Khí tầng tám.

Nếu không phải là Lưu Ngọc kêu Trương Diệc để tâm vào củng cố căn cơ, không được vội vã cầu thành thì thằng nhóc này tu luyện đến Luyện Khí đỉnh phong cũng chẳng phải việc khó khăn gì.

Mười tám tuổi, tu vi Luyện Khí tầng tám, căn cơ rất vững chắc.

Đây chính là chỗ bá đạo của Thiên Linh căn.

Với lại, tu vi tăng tiến nhanh chóng không có nghĩa là thực lực của Trương Diệc sẽ yếu hơn các tu sĩ cùng giai khác.

Linh khí hệ Hỏa cao đến một trăm điểm khiến tên nhóc này có thể tùy tiện học bất kỳ pháp thuật hệ Hỏa nào.

Hơn nữa, uy lực pháp thuật của y thường sẽ cao hơn tu sĩ bình thường hai đến ba thành. Cộng thêm nguyên bộ pháp khí linh khí mà Trương Đào chuẩn bị cho y, quyết ngang Luyện Khí cảnh cũng không phải là nói chơi cho vui.

Chỉ cần Trương Diệc tấn thăng lên Trúc Cơ kỳ, sẽ lập tức có được thực lực không tầm thường. Đợi đến lúc tu vi tăng lên Trúc Cơ trung kỳ, sánh vai với “tam anh tứ kiệt” cũng không thành vấn đề.

Đến Trúc Cơ hậu kỳ, đám “tam anh tứ kiệt” kia có liên thủ với nhau thì sợ là cũng không đánh lại y.

Có nhiều thứ lúc sinh ra không có, về sau lại càng khó có được.

“Đệ tử Trương Diệc bái kiến sư tôn.”

Nghe được động tĩnh rồi thấy Lưu Ngọc xuất hiện, lúc này Trương Diệc nhanh chóng xoay người, bái lễ. Thái độ rất mực cung kính.

Giữa hai sư đồ duy trì khoảng cách không gần không xa, khá thoải mái dễ chịu.

“Ừm, không cần đa lễ. Ngồi đi.”

Lưu Ngọc ngồi vào ghế chủ vị, bình thản nói.

“Vâng.”

Trương Diệc thấp giọng đáp lại, lập tức ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên, bên trái.

Qua hai năm ở chung, y biết rõ sư tôn không phải kiểu người vui giận thất thường. Người kêu ngồi thì chính là thật sự cho y ngồi xuống, bình thường cũng không bày đặt phải tuân theo mấy cái nghi lễ cổ hủ phong kiến.

“Trong lúc tu luyện, có chỗ nào khúc mắc không hiểu không? Giờ vi sư có thể giải đáp cho ngươi một lượt.” Lưu Ngọc thuận miệng hỏi.

Dựa vào thói quen lúc trước, hôm nay chính là thời gian giải đáp thắc mắc.

Lễ bái sư mà Trương Đào mang đến cực kỳ phong phú, thế nên hai năm qua, hắn có chút để tâm đến tên đệ tử thân truyền này.

Những lúc rảnh rỗi, Lưu Ngọc cũng không quên chỉ điểm các phương diện tu hành cho y.

Về phần tài nguyên tu luyện, thường ngày Trương Diệc ít khi phải dùng đến đan dược.

Thiên linh căn tiêu hao tài nguyên còn ít hơn so với hắn tưởng tượng, chỉ bằng khoảng một phần mười tam linh căn.

Lúc trước, cứ cách vài ngày Lưu Ngọc lại phải dùng một viên đan dược… càng không thể so sánh được.

Có điều về mặt tài nguyên tu luyện, tạm thời không cần người làm sư tôn như hắn để ý. Cao tổ phụ – Trương Đào của y đã sắp xếp xong xuôi cả rồi.

Đan dược dùng để tu luyện, đan dược dùng để phá cảnh, Trúc Cơ đan, Hộ Mạch đan… vân vân cái nào cũng có đủ. Phàm là tài nguyên có thể dùng đến đều được chuẩn bị sẵn, đủ cho Trương Diệc tu luyện đến Trúc Cơ đỉnh phong.

Làm sư tôn, tất nhiên là phải nắm rõ tình huống của đệ tử.

Trương Diệc đã từng chủ động nói rõ tình huống của mình, cũng đã từng đưa túi trữ vật của mình cho Lưu Ngọc kiểm tra nên hắn rất yên tâm về tên đệ tử này.

Chỉ là chút tài nguyên, Lưu Ngọc chẳng thèm để trong lòng nên tất nhiên sẽ không diễn ra vở kịch “sư từ tử hiếu”.

“Đa tạ sư tôn!”

Trương Diệc nghe vậy, lại một lần cúi đầu rồi nhẹ giọng nói.

“Liên quan đến Hỏa thuật, đệ tử có mấy chỗ còn chưa hiểu.”

“Như lúc phóng thích, giây cuối cùng trước khi hình thành pháp thuật sẽ xuất hiện tình trạng trì trệ.”

“Có vận chuyển pháp lực thế nào cũng khó mà cải thiện được vấn đề này.”

“Đệ tử trăm mối vẫn không có cách giải.”

Tư chất của Thiên Linh căn, độ hoà hợp linh khí siêu cao của hệ Hoả khiến Trương Diệc mới bước chân vào Luyện Khí hậu kỳ đã có thể học tập pháp thuật nhị giai hạ phẩm.

Chỉ là do thời gian học tập ngắn ngủi nên mới gặp khá nhiều khó khăn.

Lưu Ngọc im lặng nghe xong, nghĩ ngợi chưa đến nửa hơi thở thì chậm rãi nói:

“Tình trạng này xuất hiện là do: Lúc đầu pháp lực không đủ cô đọng nên cuối cùng dẫn đến trì trệ.”

“Phương pháp giải quyết…”

“Một là đợi đến khi tu vi của ngươi thăng cao, pháp lực tinh khiết và hùng hậu hơn thì vấn đề này cũng sẽ tự nhiên biến mất.”

Giọng nói đạm mạc bình tĩnh, không nhanh không chậm vang lên trong đại sảnh rộng lớn, truyền đến từng ngóc ngách hẻo lánh.

Lưu Ngọc tu sĩ chuyên về hệ Hỏa, cảnh giới Kim Đan trung kỳ mạnh như thác đổ nên giải quyết khó khăn tu sĩ Luyện Khí kỳ mắc phải dễ như trở bàn tay.

Chỉ mất vài ba câu đã có thể khiến cho Trương Diệc bừng tỉnh, hiểu rõ được vấn đề.

Thông qua “Tiên Phủ thôi diễn”, mấy khuyết điểm tồn tại từ Luyện Khí, Trúc Cơ đều đã bị Lưu Ngọc chỉnh lý, bù đắp hết. Hắn đã tiếp cận trạng thái “hoàn mỹ” từ lâu rồi.

Dù sao thì lúc trước hắn cũng chỉ kém trạng thái này có một chút, nếu không phải…

Lúc này mà nhớ lại việc tu luyện thời còn ở Luyện Khí, Trúc Cơ, dùng câu “nhìn một cái là không sót thứ gì” để hình dung thì cũng chẳng quá đáng tí nào. … …

Trong lúc hai người một hỏi một đáp, thời gian chậm rãi trôi qua, chẳng biết đã qua nửa khắc từ lúc nào.

“Được rồi. Lui ra đi.”

Nửa khắc sau, Lưu Ngọc đã giải đáp gần hết thắc mắc cho đệ tử, hắn phất tay, bình thản nói.

“Vâng thưa sư tôn.”

“Đệ tử cáo lui!”

Trương Diệc cung kính hành lễ, từ từ rời khỏi đại điện. Y nhanh chóng biến mất, không thấy bóng dáng.