Chương 1715 Công pháp gặp phải vấn đề khó khăn, tình hình gần đây của lục châu(2)
Tuy những nghi hoặc của y còn chưa hoàn toàn biến mất nhưng không thể làm trái lệnh của sư tôn. Lưu Ngọc đã lên tiếng, y cũng chỉ có thể lui ra ngoài.
“Tư chất của Thiên Linh căn đúng là một khối ngọc thô.”
“Cộng thêm cao tổ phụ sắp xếp ổn thoả, lại có mình chỉ điểm… Tương lai có thể ngưng kết Kim Đan thượng phẩm cũng không phải là việc gì quá khó khăn.”
“Thật sự có hy vọng Nguyên Anh…”
Nhìn bóng lưng đã biến mất, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ.
Không phải hắn không thể giải đáp hết thắc mắc của Trương Diệc, chẳng qua là cố tình để lại một ít để y tự suy nghĩ mà thôi.
Nói cho cùng thì nếu cái gì cũng giải đáp, lâu dần sẽ khiến đối phương ỷ lại, dần dần đánh mất “sức tưởng tượng” quý giá của bản thân, mất đi lòng ham muốn tìm hiểu chân lý.
Kể từ đó, dù có là “thiên kiêu chi tử”, có đủ ưu thế bên ngoài thì cũng sẽ mất đi khả năng trèo lên đỉnh cao.
Hắn đã nhận lễ bái sư, còn thi được đủ loại đối đãi long trọng của Trương gia thì tại sao không thể mang lại kết quả tốt nhất cho bọn họ chứ?
Thế cho nên đối với việc bồi dưỡng đệ tử thân truyền này, Lưu Ngọc cũng không quá qua loa đại khái.
So với đệ tử ký danh Chu Vân Long, đúng là đãi ngộ không giống bình thường.
Nếu để kiếm linh của “Phái Bại kiếm” biết được, không cùng nó sẽ “tạo phản” luôn quá.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc liền sờ lên trường kiếm luôn như hình với bóng trên hông, tự nhiên có tí chột dạ vô hình.
“Vù vù.”
Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ, nhẫn trữ vật bỗng truyền ra động tĩnh.
Lưu Ngọc thoáng nghĩ đến, một tấm ngọc bài màu lam to cỡ bàn tay lập tức xuất hiện.
Hắn bấm tay, đánh ra mấy pháp quyết rồi đưa một sợi thần thức vào trong ngọc bài, xem thử.
Người sắp đến là ai, trong lòng Lưu Ngọc đã biết rõ.
Hiện giờ, tu sĩ có trao đổi ngọc bài mật mã với hắn chỉ có mấy người Trương Đào, Quách Phá Vân, Trương Tử Bình, Trác Mộng Chân.
Mà Trương Đào thì lần giữ thư định kỳ mỗi năm đã qua, tháng trước mới gửi thư nên trong tình huống bình thường sẽ không liên hệ nữa.
Ngược lại là Quách Phá Vân, tên này hình như vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn có ý định lôi kéo Lưu Ngọc vào tổ chức.
Hai năm qua, thỉnh thoảng vẫn thư từ qua lại.
“Cổ Thành đạo hữu, dạo này vẫn khỏe chứ?”
“Chắc hẳn là có thu hoạch lần trước, tu vi của đạo hữu đã tịnh tiến rất nhiều, thực lực lại có bước nhảy vọt rồi nhỉ?”
“Theo tin tức đáng tin cậy, sau khi chúng ta rời khỏi An Nam lục châu, yêu tộc đã nhanh chóng phản công. Có lần Linh Vũ thành đã suýt chút nữa là thất thủ, không giữ được.”
“Vào thời khắc mấu chốt, tu sĩ Càn Đình đã kịp thời đuổi tới, cuối cùng cũng hoá giải được tình thế nguy hiểm của Linh Vũ thành.”
“Nghe đồn trận chiến kia kinh thiên động địa, phong vân biến sắc, nhật nguyệt không còn ánh sáng.”
“Giống như đại đạo sắp sụp đổ luôn rồi!”
“Lão tổ Hoá Thần của Trương gia, còn có Hóa Thần Chân Quân của Càn Đình đều ra tay hành động, quyết đấu với yêu hoàng Hoá Thần của Hỏa Phượng tộc. Miễn cưỡng lắm mới đánh lui bọn chúng.”
“Sau trận chiến này, cuối cùng Linh Vũ thành cũng đứng vững gót chân, dần thu phục được những tiên thành, linh châu khác.”
“Bây giờ linh châu đã khôi phục được hơn một nửa, tình thế nhìn sơ thì rất tốt đẹp.”
“…”
“Cổ Thành đạo hữu, mong huynh sẽ nghiêm túc cân nhắc chuyện lúc trước ta đã nói.”
“Quách mỗ thật lòng thật ý, kỳ vọng Cổ Thành đạo hữu có thể gia nhập.”
“Thần kinh tuy tốt nhưng không phải chỗ có thể ở lâu. Chúng ta mới thật sự là người đồng đạo!”
Thần thức thâm nhập vào ngọc bài, giọng nói của Quách Phá Vân truyền đến rất rõ ràng, tựa như hai người đang đối diện, trao đổi với nhau.
Lưu Ngọc có thể cảm nhận Quách Phá Vân hoặc đoàn đội tán tu phía sau hắn ta cực kỳ khao khát nguồn máu mới gia nhập.
Cái này cũng không khó lý giải.
Theo hiểu biết mấy năm qua của Lưu Ngọc về Thần kinh thì đừng nói là vương thất Đại Kiền, dù có đối diện với Thánh Địa, tông môn hay thế gia thì tán tu cũng cực kỳ thấp kém.
Kẻ trước ra ngoài thì toàn thân trên dưới đều là pháp khí pháp bào, có tôi tớ trước ngạo mạn sau cung kính, còn còn có ‘ông cố nội’ đảm bảo an toàn.
Kẻ sau thì cô đơn nghèo túng, đến tài nguyên tu luyện cơ bản nhất mỗi ngày đều phải dốc hết sức lực tìm kiếm, đương nhiên sẽ không có thời gian kết giao với đồng đạo.
Loại người như Quách Phá Vân đã coi như là nổi bật trong đám tán tu.
Thế nên khi đối diện với lợi ích của đoàn thể, đương nhiên là đoàn đội tán tu phía sau nhất định phải đoàn kết tất cả lực lượng có thể đoàn kết được.
Thế mới có được vài phần khả năng rung chuyển được vận mệnh.
Mà dạng tu sĩ có thực lực, có tiềm lực lại chưa gia nhập bất kỳ thế lực nào như Lưu Ngọc, trong mắt bọn họ trăm phần trăm là một miếng bánh thơm phức, chắc chắn sẽ là đối tượng ưu tiên để lôi kéo.
“Đại đạo đều…”
“Người này cũng có chút thú vị đấy.”
Đọc xong thư, Lưu Ngọc hơi mỉm cười.
Đầu tiên là ôn chuyện, sau lại nói chút tin tức gần đây, cuối cùng là trong sáng hoặc ngoài tối phát ra lời mời… Có thể nói mỗi là thư hắn ta gửi đều có dàn ý cơ bản là như vậy.
Cuối thư Quách Phá Vân còn ngỏ ý, dù không gia nhập cũng không dao, hai người vẫn là bằng hữu, đồng đạo của nhau. Về sau vẫn phải tiếp tục giữ liên lạc.
Thái độ của người này rất khá, điều khó có được chính là đã hai năm rồi mà vẫn còn kiên nhẫn.
Lưu Ngọc suy nghĩ, cân nhắc một lát rồi đánh mấy pháp quyết vào lệnh bài, trả lời đối phương:
“Không dối gạt đạo hữu, gần đâu tu vi của Cổ mỗ đúng là đã có chút tinh tiến. Thế nhưng…”
“Không biết hai năm qua, tu vi của Quách đạo hữu thế nào? Sợ là đã gần sát Kim Đan đỉnh phong rồi, phải không?”
“Chuyện đạo hữu nói, Cổ mỗ cũng nghe được một chút, chỉ là không kỹ càng như đạo hữu.”
“Đã có con đường để thăm dò tin tức, nếu Quách đạo hữu đã không ngại nói nhiều thêm vài câu thì Cổ mỗ xin rửa tai lắng nghe.”
“Về chuyện gia nhập tổ chức, vẫn cần bàn bạc kỹ hơn. Cổ mỗ nghĩ trước tiên nên đặt tinh thần và sức lực ở việc tu hành.”
“Cho nên…”
Tuy hiện giờ hắn không có ý định gia nhập tổ chức của Quách Phá Vân nhưng cũng không cần từ chối ngay, để lại cho mình một đường lui thì chẳng bao giờ sai.
Huống hồ gì tin tức của Quách Phá Vân vừa nhiều vừa đặc biệt linh thông, mỗi lần đưa sang đều sẽ mang đến cho Lưu Ngọc chút hứng thú. Hắn không ngại việc tiếp tục giữ liên lạc với đối phương.
Dù không thể so sánh với Thiên Nam nhưng ở Trung Vực, có thể nói là hắn chẳng có tí căn cơ nào.
Gió thổi cỏ lay thì cũng không biết ngay được, có thêm một con đường cung cấp nguồn tin cũng khá tốt.
Nghĩ vậy, Lưu Ngọc dùng ý niệm thu ngọc bài đưa tin vào nhẫn trữ vật.
Đường dây của Quách Phá Vân, hắn dự định là sẽ giữ liên lạc lâu dài.