Chương 1716 Công pháp gặp phải vấn đề khó khăn, tình hình gần đây của lục châu(3)
Lưu Ngọc đứng dậy, vừa định đi dạo một vòng quanh Thần kinh xem có pháp y nào phù hợp với mình không thì bên ngoài đại sảnh đã vang lên tiếng bước chân.
Sắc mặt Lưu Ngọc hơi đổi, tự nhiên nhìn qua.
“Cộp cộp!”
Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, bóng dáng một nữ tu cao gầy thanh mảnh nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt hắn.
Nàng mặc trang phục truyền thống của Trung Hoa, đai lưng vàng nhạt bó sát khiến vòng eo tinh tế nổi rõ mồn một. Khuôn mặt như hoạ làn da như tuyết, con ngươi sáng ngời sóng mắt đong đưa.
Một cái nhăn mày hay mỉm cười đều mang đến cảm giác phong tình rung động lòng người, thế nhưng mỗi ngày đều chưng ra vẻ mặt vô cùng thành thật.
Nữ nhân này chính là Trác Mộng Chân.
Hai năm trôi qua, cách ăn mặc của nàng đã thay đổi rất nhiều, rõ ràng là so với lúc trước thì đã chú ý đến chuyện này hơn nhiều.
Thay đổi rõ ràng nhất chính là kiểu tóc.
Phần mái chải ngược hết lên, để lộ mép tóc tinh tế. Mái tóc đen tuyền được búi cao rồi dùng một dải lụa màu quấn quanh.
Trong thế tục, thường thì chỉ có nữ nhân đã gả làm vợ người ta thì mới chải kiểu tóc này để chứng tỏ hoa đã có chủ.
Mập mờ ở chung, tất cả tu sĩ quen biết đều cho rằng quan hệ của Lưu Ngọc và Trác Mộng Chân không tầm thường.
Thế nhưng từ trước đến nay, hắn chưa từng hứa hẹn sẽ cho nàng danh phận gì.
Ngược lại, tên tiểu tử Trương Diệc kia lại khá là thông minh lanh lợi, lén lút kêu một tiếng “sư nương”.
“Trương Tử Bình đến chơi, đang chờ ở diễn võ đường.”
Vừa thấy Lưu Ngọc, Trác Mộng Nghiên đã nhẹ giọng nói, ngôn từ rất ngắn gọn lưu loát.
Trải qua hai năm sống chung, thái độ của nàng cũng có chút thay đổi, ngoan ngoãn dịu dàng hơn lúc trước nhiều.
Ở đất Thần kinh này, tu sĩ Kim Đan cũng chẳng được tính là cao cấp gì, ngược lại, tu sĩ có bối cảnh thâm hậu chỗ nào cũng có.
Nói không chừng lúc đi trên đường, tùy tiện đụng trúng một tu sĩ bình thường thì có khi đối phương lại dính líu đến các thế lực lớn hoặc Nguyên Anh Chân Quân cũng nên.
Tình hình thế này, nếu không phải sẽ làm chút việc “ti tiện” hoặc làm việc cho những thế lực lớn thì có là tu sĩ Kim Đan, muốn kiếm được linh thạch cũng không phải là chuyện dễ.
Điểm này, cứ nhìn đám tán tu lòng ôm đầy mộng đẹp đi đến Thần kinh giờ vẫn cô độc nghèo túng là có thể thấy rõ.
Mà trong cảnh giới Kim Đan, tu vi cảnh giới của Trác Mộng Chân cũng chỉ thường thường, không có gì nổi bật.
Trình độ trận pháp của nàng mới đạt đến nhị giai, không hề có sức cạnh tranh ở Thần kinh này nên cũng chẳng kiếm được bao nhiêu linh thạch.
Muốn kiếm đủ tài nguyên tu luyện, còn có thể dư ra một chút là chuyện gần như không thể.
Cho nên ngày thường không thể thiếu chút viện trợ của Lưu Ngọc, bản thân nàng cũng làm vài việc lặt vặt cho hắn.
Ví dụ như thu thập linh thảo hay như bán đan dược hoặc giải quyết di chứng của tâm pháp…
Đương nhiên, Trác Mộng Chân không thể so sánh được với hai người Giang Thu Thuỷ và Như Yên, không thể nào chạm đến những bí mật của Lưu Ngọc.
Cho dù hắn có giao cho nàng chuyện thu thập linh thảo thì đều là những loại đã thành thục, nhìn vào cũng chỉ nghĩ chúng có liên quan đến việc luyện đan.
“Ta biết rồi.”
Lưu Ngọc khẽ gật đầu rồi đứng dậy, đi đến diễn võ đường.
Tuy đã ước định, khi ở Trung Vực sẽ dùng danh hào, thế nhưng khi ở riêng đối phương vẫn thích xưng hô đạo hiệu hoặc danh tự vốn có của Lưu Ngọc hơn.
Đây chỉ là việc nhỏ, sau khi uốn nắn vài lần mà đối phương vẫn kiên trì, hắn cũng buông xuôi mặc kệ.
Diễn võ đường rộng lớn trang nghiêm phía xa, có hai bóng người.
Tuy bọn họ còn chưa ra tay nhưng linh áp vẫn phóng ra triệt để, va chạm kịch liệt trong vô hình.
“Hộc hộc.”
Linh áp va chạm khiến Kim Đan bình thường không theo kịp, khí cơ vô hình khoá chặt lấy nhau, không khí trong sân gần như là ngưng đọng lại.
Một người trong đó thân hình cao lớn, mặc áo bào đen rộng thùng thình, mũ trùm rũ xuống phía sau lưng.
Nhìn sơ giống như màn đêm tĩnh mịch mang theo vài phần thần bí và khó hiểu, khiến người ta không nhịn được, đáy lòng dâng lên cảm giác bấp bênh không thể nắm bắt được.
Người còn lại cũng cao lớn như vậy, pháp y màu lam trên người lấp lánh linh quang, trên người chỗ nào cũng truyền ra uy thế của pháp bảo.
Nhưng bắt mắt nhất lại là đôi mắt màu xanh lam, bên trong còn như có điện quang lấp loé.
Hai người này đương nhiên là Lưu Ngọc và Trương Tử Bình.
Trong hai năm qua, hai người đã không ít lần luận bàn đấu pháp. Thế nhưng mỗi lần đều vừa tới là ngưng.
Vừa có thể gia tăng kinh nghiệm cùng cấp độ giao thủ của tu sĩ, lại không tổn thương hòa khí giữa hai bên.
Dù sao thì hai người cũng đã đến cấp độ này, tu sĩ Kim Đan bình thường không lọt nổi vào mắt, muốn tìm một đối thủ có thực lực ngang hàng cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Diễn võ đường trong phủ đệ này của Trương gia đã được cải tạo lại, tốn không ít sức người sức của.
Chẳng những gia nhập vào đó không ít linh tài tam giai mà còn kéo một phần sức mạnh của đại trận bảo vệ đến đây, tiến hành gian cố thêm một lần nữa.
Dù là công kích cấp bậc Nguyên Anh thì cũng phải mấy chiêu mới xuất hiện tổn hại.
Thế nên hai người Lưu Ngọc tiến hành luận bàn ở đây sẽ không cần lo lắng hay bị gò bó chân tay.
Hai luồng uy áp đạn đến Kim Đan cực hạn cùng xuất hiện, bọn họ còn chưa thật sự ra tay thì khí cơ hai bên đã va chạm kịch liệt khiến không khí bốn phương tám hướng xung quanh thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nổ vang dội.
Diễn võ trường có diện tích khoảng ba mươi trượng, bị một chiếc lồng phát ra ánh sáng đỏ nhạt bao trùm. Nó giới hạn tất cả khí cơ cùng uy năng lúc giao phong lại mảnh sân này, không cho phép lan ra ngoài.
Phía ngoài lồng ánh sáng, bên phải, có một nữ tu đứng cạnh giá để binh khí. Nàng ta đứng thẳng, ánh mắt lưu chuyển, im lặng tập chung theo dõi trận đấu này.
Linh Giác nhạy cảm vượt xa tu sĩ cùng giai khiến Lưu Ngọc có thể cảm nhận được rất rõ, ánh mắt nữ tu vẫn luôn đặt lên người mình, cẩn thận đánh giá.
Cảm giác xúc động theo bản năng, xuất phát từ huyết mạch đột nhiên dâng lên khiến hắn không nhịn được, có ham muốn thể hiện tốt hơn nữa.
Đứng trước mặt giống cái, thể hiện hết sở trường của để thu hoạch được nhiều quyền giao phối hơn.
“Bản năng của sinh linh, quả nhiên là như hình với bóng.”
Lưu Ngọc phát hiện được xúc động theo bản năng kia, trong đầu vừa lóe lên một suy nghĩ suy nghĩ, ý chí không gì có thể lay động được lập tức đè ép nó xuống.