Chương 1717 Công pháp gặp phải vấn đề khó khăn, tình hình gần đây của lục châu(4)
Ngay cả tu sĩ Kim Đan vừa bước vào cánh cửa Trường Sinh, đôi khi cơ thể cũng bị bản năng chi phối. Vậy thì những phàm nhân thế tục kia sao có thể ngăn cản được dục vọng sinh sôi của bản năng chứ?
Rất nhiều việc nhìn như đã dùng lý trí để suy xét nhưng thật ra đều bị bản năng ảnh hưởng, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
“Cuộc đời một người, đều là truy tìm dục vọng rồi dãy dụa, chống lại nó mà thôi!”
Trấn áp dục vọng bản năng xong, Lưu Ngọc không nhịn được mà cảm khái một câu.
Ở một mức độ nào đó mà nói, di chứng của việc tu luyện “Tinh Thần chân thân” chính là bị phóng đại một cảm xúc bản năng nào đó.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Linh áp cùng khí cơ của hai người giao tranh chỉ có vẻn vẹn hai hơi thở, sau đó kéo lên đỉnh phong của mỗi người.
Trong diễn võ trường, hai luồng khí thế mạnh mẽ tung hoành.
Chỉ chớp mắt tiếp theo, hai người đã đồng loạt hành động.
Lưu Ngọc há miệng, Lạc Nhật Kinh Hồng thương rơi xuống tay phải rồi cấp tốc phồng lớn, chỉ thoáng cái đã hoá thành màu kim hồng.
Tu vi luyện thể và luyện khí song song bùng nổ, lực sát phạt của thương này dã bị thôi thúc đến cực hạn.
Trận chiến ở Linh Vũ thành hai năm trước, hắn đã bại lộ quá nửa thực lực của bản thân. Lúc này mà còn che che giấu giấu thì lại có vẻ không phóng khoáng, chẳng bằng cứ thoải mái bày ra hết.
Chỉ là phần tu vi tăng trưởng với vận tốc tên lửa trong hai năm nay, hắn lại không phát huy.
Cả mấy thủ đoạn về mặt thần thức nữa, Lưu Ngọc cũng không hề dùng đến.
“Rầm ầm”
“Uỳnh!”
Lưu Ngọc vừa tế pháp bảo bản mệnh ra, giữa không trung lập tức vang nên tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc.
Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy hai luồng sấm sét thô to, tím sẫm đang bổ xuống.
Nét mặt hắn không hề thay đổi, trường thương trong tay toả ra linh quang vàng óng,. Một thương đâm ra, mang theo cả kim sắc rực rỡ.
“Ầm ầm”.
Tiếng nổ kịch liệt qua đi, thương manh kim sắc cùng tia sét tím đã triệt tiêu lẫn nhau.
Từng luồng dư âm rơi xuống khiến mặt đất gợn lên những sóng linh quang đen thẫm nhưng không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Đôi mắt xanh lam của Trương Tử Bình lấp lóe ánh sáng, mái tóc dài giống như bầy rắn điên cuồng rối loạn. Hắn ta lại thúc giục một tia sét tím nhỏ nhắn tinh xảo, không ngừng bắn ra những tia điện.
Vô số tia sét tím bện thành một lưới sét lớn, ập về phía Lưu Ngọc đang đứng trên không.
Thế tấn công như bão táp mưa sa, đợt nọ nối tiếp đợt kia không ngừng nghỉ. Hắn ta định đánh đòn phủ đầu, nắm giữ quyền chủ động
“Vút vút!”
Có điều, tất nhiên là Lưu Ngọc sẽ không để đối phương toại nguyện. Lúc này, Nhật Kim Hồng thương bị hắn thúc giục đến cực hạn tản ta hào quang rực rỡ. Chỉ trong nháy mắt đã bắn ra mấy trăm thương mang, ùn ùn một đám lao về phía Trương Tử Bình.
Bùm bùm!
Uy lực của mấy trăm thương mang toàn lực kích phát va chạm với lưới sét có uy lực kinh người, ngăn cả thế hạ xuống của nó. Bên tai vang lên tiếng nổ dày đặc, liên miên không dứt.
Nhưng không đợi đôi bên phân ra cao thấp, Lưu Ngọc đã phóng trường thương lên, đánh thẳng vào lưới sét trên không trung.
Xoạt!
Lực sát thương của Lạc Nhật Kinh Hồng thương bùng nổ khiến tu sĩ Kim Đan cũng phải kinh hãi. Lưới sét luôn lấp loé tia điện, thế mà lại bị một kích này thô bạo xé rách.
Tấm lưới sét rộng khoảng ba trượng bị xé làm đôi khiến nó bị mất khống chế, hoá thành vô số tia sét nhỏ bắn về phía diễn võ đài.
“Vèo.” Mà trước lúc đó, trường thương vàng óng đã xuyên qua vật cản, đánh thẳng vào mục tiêu.
Thấy vậy, Trương Tử Bình cũng không hề tỏ ra yếu thế. Pháp lực cùng thuộc tính lôi tinh thuần, hùng hậu trong đan điền nhanh chóng phồng lên, thúc giục chuỳ sét nhỏ chặn đánh đòn tấn công.
“Keng keng keng!”
Chớp mắt tiếp theo kim thiết va chạm, những tiếng nổ ầm ầm vang lên không dứt khắp diễn võ trường rộng lớn.
Sóng dư âm lan về phía Trương Tử Bình lại bị pháp y màu lam trên người hắn ta chặn lại.
Uy năng chẳng những bị triệt tiêu hoàn toàn mà ngay cả lực đánh vào của dư ba cũng bị tiêu diệt sạch sẽ.
Mà luồng dư ba đánh về phía Lưu Ngọc thì bị tấm kiên lửa màu xanh hiện quanh người hắn ngăn cản.
Kiền lửa hộ thể run lên nhè nhẹ, giống như một vách ngăn không thể vượt qua được. Dù có bao nhiêu luồng dư âm đánh tới cũng không thể xuyên qua.
Tu vi của Lưu Ngọc tăng trưởng, đặc biệt là sau khi Thanh Dương Ma Hoả tấn thăng, uy lực pháp thuật bổ xung trong công pháp: Diễm Thuẫn hộ thể cũng nước lên thì thuyền lên.
Lực phòng ngự hiện giờ của Lưu Ngọc, cho dù có so với pháp bảo phòng ngự thượng thừa thì sợ là cũng không thua kém bao nhiêu.
Công thêm “chân thân” tam giai hậu kỳ siêu mạnh, hắn không cần mua thêm món pháp bảo phòng ngự nào nữa, giờ chỉ cần “Kim Ngọc Hoàn” là đủ rồi.
Tất nhiên, vì để an toàn nên nếu gặp được pháp bảo phòng ngự phù hợp, hắn vẫn sẽ tóm chặt.
Dù sao thì việc liên quan đến an nguy của bản thân, có thêm mấy tầng bảo hiểm thì cũng không có gì quá đáng. Trong tình huống không thiếu linh thạch, có thể thăng cấp pháp bảo phòng ngự đương nhiên là tốt nhất rồi.
“Tinh tinh - “
“Rầm rầm!”
Trên diễn võ trường, Lưu Ngọc và Trương Tử Bình đang giao phong kịch liệt.
Cao thủ so chiêu, uy năng cực mạnh. Trác Mộng Chân mê mẩn, nhìn không chớp mắt, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ những đoạn đặc sắc.
Theo thời gian trôi qua, lần này Lưu Ngọc đã dần chiếm thế thượng phong. Ưu thế thảo phạt của Lạc Nhật Kim Hồng thương được phát huy đến cực hạn.
Một thương phá vạn pháp.
Cuối cùng, sau khi công phát tất cả thủ đoạn ngăn cản của Trương Tử Bình thì mũi thương dừng lại, cách mi tâm hắn ta khoảng ba tấc.
“Cổ Thành đạo hữu, lần này ngươi thắng.”
Trương Thử Bình thu hồi pháp bảo chuỳ sét tím, trên mặt lộ ra nụ cười khổ. Giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ vang lên trong sân.
Hai người luận bàn đấu pháp, đương nhiên mục đích là để giao lưu tiến bộ nên trong lúc ra tay cũng không giữ lại nhiều.
Ước định pháp bảo, pháp thuật hay các thủ đoạn khác… Chỉ cần đến gần mục tiêu khoảng ba tấc thì coi như là đã thắng.
Tuy không giữ lại bao nhiêu nhưng lúc giao phong vẫn phải duy trì mức độ khắc chế nhất định.
Dù sao thì muốn công phá lớp phòng ngự cuối cùng, pháp y của Trương Tử Bình cùng nhục thân siêu mạnh của Lưu Ngọc đều khó xoay sở được.