← Quay lại trang sách

Chương 1718 Đấu pháp thắng thua, trải nghiệm thanh lâu

Đến lúc đó mà ra tay hết sức, chưa chắc đã kịp thời thu lại, khó tránh sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Tử Bình đạo hữu khiêm tốn quá rồi. Lần này Cổ mỗ chỉ may mắn thắng được thôi.”

“Lúc trước bàn luận, đều là thua nhiều thắng ít.”

Lưu Ngọc nghe vậy thì phất tay thu Lạc Nhật Kim Hồng lại, sau đó chắp tay khác sáo cười, nói.

Thực tế thì cũng đúng là như vậy. Trong tình huống đôi bên cùng có chỗ giữ lại, cảnh giới lại yếu thế hơn nên Lưu Ngọc căn bản là thua nhiều thắng ít.

Mười lần bàn luận trước, ước chừng chỉ thắng được ba, bốn lần.

Dù sao thì cũng không thể so với đấu pháp sinh tử, ưu thế về mặt nhục thân của Lưu Ngọc không thể phát huy đầy đủ được.

Bộ phận tu vi lúc sau tăng trưởng được hắn cũng luôn giữ lại, càng không vận dụng Thanh Dương Ma Hoả đã tấn thăng.

Tất nhiên hắn sẽ không ngây thơ, cho rằng đây chính là thực lực chân chính của đối phương.

Rốt cuộc thì Trương Tử Bình giữ lại bao nhiêu, điểm này chỉ có bản thân hắn ta biết rõ.

Có điều, thân là thiên tài của gia tộc Hoá Thần, nghĩ thôi cũng biết đối phương sẽ không thiếu các loại thủ đoạn bảo mệnh.

Đối với việc thắng thua lúc trước, hai người cười nhẹ cho qua.

Trương Tử Bình chuyển mắt, nhìn vào Lạc Nhật Kim Hồng thương trong tay Lưu Ngọc, đáy mắt hiện lên mấy phần kinh sợ, động lòng.

“Món pháp bảo này của Cổ đạo hữu, sức công phạt đúng là không tầm thường, còn cao hơn Tử Điện Chùy của ta đến mấy lần.”

“Mặc kệ là trải nghiệm bao nhiêu lần, vẫn để lại ấn tượng sâu sắc như ba đầu nha.”

Hắn ta lắc đầu, nói ra câu cảm thán từ đáy lòng.

Pháp bảo bản mệnh Tử Điện Chùy của Trương Tử Bình, chức năng cũng như tên gọi, là pháp bảo thiên về mặt công phạt. Có điều nó không thuần túy bằng Lạc Nhật Kim Hồng thương mà lại có thêm một chút phòng ngự.

Cho nên mỗi lần đấu pháp, hai người đều là thanh thế đối đấu cực lớn nhưng thắng bại lại chỉ thường diễn ra trong chốc lát.

Thế nhưng Trương Tử Bình không thể không thừa nhận: Nếu chỉ tính uy năng về mặt công phạt, Tử Điện Chùy vẫn kém hơn Lạc Nhật Kim Hồng thương khoảng nửa bậc.

Điểm này, dù hắn ta có dựa vào cảng giới Kim Đan hậu kỳ để thôi động thì cũng không thay đổi được.

“Dùng cảnh giới chưa đến Kim Đan hậu kỳ thôi động pháp bảo bản mệnh mà đã có thể đánh ngang ngửa với mình.”

“Mặc dù có ưu thế về pháp bảo và pháp thể song tu nhưng dựa vào đó vẫn có thể suy đoán được phẩm chất Kim Đan của người này chắc chắn không tầm thường.”

“Mình là Kim Đan thất phẩm, đối phương thì sao?”

“Bát phẩm?”

“Hay là… cửu phẩm?”

Trong lúc nói chuyện, muôn vàn ý nghĩ đã lướt qua đầu Trương Tử Bình, suy đoán về phẩm chất Kim Đan của đối phương, cảm thấy chắc chắn là cao hơn mình.

Còn là bát phẩm hay cửu phẩm, trong lòng hắn ta nghiêng về cái sau hơn. Nếu không cũng chẳng đủ để san bằng chênh lệch cực lớn giữa Kim Đan trung kỳ và đỉnh phong.

Nghĩ đến đây, cuối cùng Trương Tử Bình cũng thu lại suy nghĩ khinh mạn về tu sĩ đến từ Thiên Nam đang đứng trước mặt mình.

Kim Đan tương đương với “hình thức đạo quả ban đầu” của một tu sĩ, là tổng kết về cảnh giới trước đó của tu sĩ. Kẻ có thể ngưng kết ra Kim Đan phẩm chất cao, tuyệt không phải hạng người đơn giản.

Nghe nói những người có mặt trên top mười bảng Chân Nhân Trung Vực đều là Kim Đan cửu phẩm, có thể ngạo nghễ giữa vô số tu sĩ Trung Vực.

Top mười và những thứ hạng ngoài nó là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!

Trương Tử Bình nghĩ vậy, lại một lần nữa nhìn về phía Lưu Ngọc, cảm thấy trên người đối phương bao phủ một tầng sắc thái rất thần bí.

Hắn ta cực kỳ tò mò về phẩm chất Kim Đan và thần thông bản mệnh của Lưu Ngọc, không biết nó thuộc thứ hạng nào. Nhưng nghĩ lại thì thấy bản thân quá mức đường đột, nên không mở miệng hỏi thử.

Dù sao thì phẩm chất Kim Đan và thần thông là chuyện cực kỳ riêng tư, bí mật của tu sĩ. Người ngoài, dù có là phụ mẫu hay sư tôn cũng không tiện tuỳ ý hỏi thăm.

“Tử Bình đạo hữu quá khen.”

“Lúc trước luyện chế ra món pháp bảo này, Cổ mỗ luôn hy vọng nó có thể khắc địch giành chiến thắng, cho nên…”

Lưu Ngọc nghe vậy thì mỉm cười, bắt đầu kể về suy nghĩ đầu tiên khi luyện chế Lạc Nhật Kim Hồng thương.

Trong lúc hai người cười nói, vòng bảo hộ bao phủ diễn võ trường cũng biến mất. Lưu Ngọc cùng Trương Tử Bình cùng bước ra bên ngoài sân.

“Canh giờ vẫn còn sớm, chi bằng đến Phi Tuyết các nghe vào từ khúc, được chứ?”

“Tại hạ sẽ làm chủ!”

Bên ngoài diễn võ trường, Trương Tử Bình nhìn qua sắc trời, đột nhiên mở miệng nói.

Là “tiên nhị đại”, chẳng cần cố gắng nhiều cũng có thể lấy được vô số tài nguyên quý giá.

Sau khi kết thúc thời gian tu luyện mỗi ngày, hắn ta sẽ dành thời gian tham gia các hoạt động thư giản.

Ngoài tu luyện, tìm hiểu công pháp, đọc các loại điển tịch thì là học tập một trong bách nghệ tu tiên, bởi vì khó có thể chịu được sự ‘tra tấn’ của cô đơn cho nên cuối vẫn lựa chọn từ bỏ.

*bách nghệ tu tiên: Bao gồm các loại kỹ năng như luyện đan, luyện khí, điều khiển con rối, điều khiển dã thú, vẽ bùa, độc dược, bói toán chiêm tinh… v. v

Chỉ là đôi khi nghĩ đến tình cảnh xấu hổ của gia tộc mới có thể cố gắng một thời gian, nhưng thường xuyên không kiên trì được bao lâu đã từ bỏ, trở lại với cuộc sống ăn chơi trác tán.

Nhưng cho dù như vậy, so sánh với con cháu của vài gia tộc hoặc thế lực lớn khác thì Trương Tử Bình đã được coi là ‘tu luyện khắc khổ’ rồi.

Cái gì mà đến kỹ viện nghe hát, cũng chỉ là cách giải trí bình thường nhất thôi.

Nếu không phải biết Lưu Ngọc không thích thì hắn ta còn có hoạt động ‘kích thích ướt át’ hơn nữa kìa, chỉ là không nói ra mà thôi.

“Chuyện này… Thôi được rồi.”

Lưu Ngọc thoáng trầm ngâm, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Con đường tu luyện một chặt một lỏng mới là kế lâu dài, thời gian gần đây bận rộn việc kiếm linh thạch và tu luyện, quả thật đã lâu chưa thả lỏng.

Hơn nữa đối phương đã chủ động đứng ra mời khách, quả thật không tiện từ chối.

Dù sao thì hắn ở trong phủ của Trương gia được chiêu đãi rất thịnh soạn, chưa nhắc đến vấn đề nguyên tắc thì vẫn phải nể mặt người ta phần nào.

Tạo quan hệ tốt với Trương gia, đồng thời giữ khoảng cách nhất định cũng rất có lợi cho hắn.

“Ha ha ha, vậy thì chúng ta xuất phát thôi.”

“Mời!”

Trương Tử Bình nghe vậy hiểu ý mỉm cười, đưa tay ra mời Lưu Ngọc đi trước.

“Hừ!”

Chỉ có điều, khi Trác Mộng Chân ở cách đó không xa nghe thấy câu ‘đến kỹ viện nghe hát’ thì vô thức hừ lạnh.

Gương mặt đoan trang xinh đẹp trở nên khó coi.

Đôi mày đẹp được kẻ tỉ mỉ trên vầng trán trắng nõn nhíu lại, miêu tả kỹ càng đường cong tuyệt đẹp.

Dãy núi trước ngực phập phồng.

Trong đôi mắt trắng sáng ngời ẩn chứa tức giận, nàng nhìn Lưu Ngọc chằm chằm, cho thấy mình đang rất không hài lòng.